Chương 18: Thật Là Kỳ Lạ.

Trước mặt Trần Thiên Di là cô em gái cùng cha khác mẹ Trần Thủy Tiên, cô ta hôm nay là đến đây ăn tối cùng ba mẹ. Nhìn một nhà ba người họ nói cười vui vẻ, nội tâm cô có chút chạnh lòng, không biết cô đã ước bao nhiêu lần được ăn một bữa cơm gia đình như thế.

Bọn họ trông vui vẻ thế này, chắc là do đã lấy được giấy tờ nhà của cô, bây giờ là đang đi ăn mừng đi. Vì không muốn để họ trông thấy mình, cô vội vàng đứng dậy tính toán đi ra ngoài trước.

Nhưng chỉ vừa đứng lên thôi, cô đã va phải một người phụ nữ đang đi vào, khiến cô ta loạng choạng suýt thì té ngã.

“Ah, cái đồ đáng chết này, mặt mũi cô là để ở đâu vậy hả? Làm tôi suýt thì ngã rồi, đúng là đồ xúi quẩy mà!” Cô ta tức giận chỉ vào mặt Trần Thiên Di mắng mỏ.

[Xin lỗi, tôi không cố ý, mong cô thông cảm! Thật sự là tôi không cố ý đâu, tôi rất xin lỗi!] Cô thấy thế liền lúng túng cúi đầu lia lịa, tay liên tục tạo ký hiệu nói xin lỗi.

“Cô bị câm hả? Đã như vậy thì ở nhà luôn đi, ló mặt ra ngoài đường làm gì vậy?” Sau khi biết cô không thể nói chuyện, người phụ nữ kia càng nói nặng lời hơn.

Vì cô ta nói lớn tiếng, cho nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó còn có cả gia đình Trần Quốc Cường.

“Tưởng là ai, hóa ra lại là đứa sao con gái xui xẻo của ba! Con không hiểu tại sao nó có thể tự tin bước ra đường nữa, trong khi nhìn thấy nó thì bất kỳ ai cũng thấy khó chịu!” Trần Thủy Tiên nhìn thấy dáng vẻ bị mắng chửi của Trần Thiên Di, cô ta nhếch môi nói.

Dù cho hiện tại cô ta chỉ là một con bé 16 tuổi, nhưng cô ta vì được Đặng Tử Kỳ chiều chuộng từ nhỏ, cho nên nói chuyện rất hỗn hào. Đặc biệt là Trần Thiên Di, dù cho cô là chị em cùng cha với cô ta.

Trần Quốc Cường nghe xong thì tỏ ra bực bội. “Thật là mất mặt!” Ông ta lạnh lùng nói, và cũng không có ý định giúp Trần Thiên Di, đối với ông ta cô là thứ gì đó rất là đáng xấu hổ.

Người phụ nữ kia ở đây vẫn không chịu buông tha cho cô, dù cho đã được phục vụ can ngăn và xin lỗi thay. “Nhà hàng của các người lần sau đón khách cũng phải nhìn người cho kỹ, đừng để cho ba cái loại người này vào, cô ta sẽ hạ thấp nhà hàng này đấy!” Không chỉ Trần Thiên Di, ngay cả nhân viên nhà hàng cũng chịu trận với cô ta.

“Ba cái loại người này là thế nào? Cô là đang nói ai vậy?” Lúc này Lâm Nhật Minh từ trong nhà vệ sinh ra tới, nghe thấy lời nói khó nghe của cô ta, anh nhíu mày hỏi.

“Anh là ai hả? Tôi chính là nói loại người vừa câm điếc vừa ngu ngốc như cô ta đó! Anh xem cô ta đυ.ng trúng tôi, suýt chút nữa là ngã rồi này!” Người phụ nữ kia chua ngoa đáp lời anh.

Lâm Nhật Minh không thèm đoái hoài đến cô ta, anh đi tới chắn trước mặt Trần Thiên Di, để che chở cho cô. “Cô ấy đυ.ng trúng cô là cô ấy sai, cô có thể đi giám định thương tích, nếu bị thương chúng tôi sẽ bồi thường! Nhưng cô xúc phạm cô ấy, thì tôi có thể kiện cô ra toà đấy! Ở đây có rất nhiều người làm chứng, còn có cả camera nữa, cô không chối được đâu!” Anh trừng mắt nhìn cô ta nói.

“Cô may mắn khi sinh ra đã là một người lành lặn, nhưng nhân cách của cô chính là thứ bị khiếm khuyết, ông trời đúng là không cho ai được hoàn hảo nhỉ! Cô ấy tuy không thể nghe nói, nhưng nhân cách và trái tim thì sạch sẽ hơn cô nhiều!”

“Anh…” Bị lời của Lâm Nhất Minh nói khiến cô ta tức đến đỏ bừng mặt mũi.

“Vân Diễm, cậu làm gì ở đây vậy?” Đột nhiên một âm thanh nhỏ lên, người đó chính là Nguyễn Tâm Như, người thích thầm Lâm Nhật Minh từ lâu.

“Tâm Như, cậu mau đến đây giúp mình đi, mình bị người ta ức hϊếp kìa!” Người phụ nữ này hoá ra là Vân Diễm, cũng là bạn thân của cô ta.

Lúc Nguyễn Tâm Như đi đến, thì mới nhận ra người đứng trước mặt là Lâm Nhật Minh, làm cô ta có chút bất ngờ. Dĩ nhiên so với anh, thì Vân Diễm kia chẳng là gì.

“Anh Nhật Minh, có chuyện gì vậy ạ? Hai người có hiểu lầm sao?” Nguyễn Tâm Như lên tiếng hỏi, nhưng ánh mắt lại quét ngang Trần Thiên Di đang đứng sau anh.

“Em muốn biết thì hỏi cô ta đi! Bây giờ anh phải đưa bạn về rồi, nếu như cô ta thật sự vì bạn anh đυ.ng trúng mà bị thương, em có thể gửi hoá đơn bệnh viện đến cho anh!” Lâm Nhật Minh không muốn phải nhiều lời với cô ta, anh nói xong vài câu liền nắm tay Trần Thiên Di kéo ra ngoài.

“Nhưng mà…anh Nhật Minh!” Nguyễn Tâm Như bị anh làm cho cảm thấy thẹn, cô ta còn chưa kịp chào hỏi gì cho ra trò mà.

“Tâm Như, cậu quen bọn họ sao?” Vân Diễm níu lấy cánh tay cô ta hỏi.

“Cậu làm gì khiến anh ấy giận vậy chứ? Thật là!” Nguyễn Tâm Như tức giận quay sang nhíu mày không vui với cô ta.



Bên này Lâm Nhật Minh một đường dẫn Trần Thiên Di đến bãi đỗ xe, cũng không hiểu vì sao, cô cảm thấy bàn tay của anh thật ấm áp. Không hiểu vì sao anh bảo vệ cô thế này, lại khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, trái tim cũng vì vậy mà đập mãnh liệt hơn.

[Cảm giác này là sao vậy? Thật là kỳ lạ!] Cô đưa tay đặt lên ngực, trong lòng tự đặt ra rất nhiều câu hỏi.

_____🌼 To Be Continued 🌼_____