Chương 17: Mời Đi Ăn Tối.

Sau khi thăm hỏi Trần Thiên Di xong, Lê Khả Như bộ dáng ủ rũ đi ra ngoài. Là một người bạn thân, nhưng không giúp gì được, cô ấy cảm thấy đau lòng.

“Khả Như, cô đến thăm cô ấy sao?” Lúc này Lâm Nhật Minh tay xách túi túi từ thang máy bước ra, thấy cô ấy đi đến liền lên tiếng hỏi.

“Ừm, tôi đến thăm cô ấy!..Anh Nhật Minh, anh có thích Thiên Di không?” Bất chợt cô ấy lại hỏi, làm cho anh vô cùng bối rối.

“Cái này…” Lâm Nhật Minh nói không nên lời, anh thật sự có cảm tình với Trần Thiên Di, nhưng anh cũng không biết có phải là yêu hay không, chỉ là cảm thấy thích mà thôi.

“Thật xin lỗi, là tôi đường đột rồi, chỉ là tôi nghĩ anh làm cảnh sát, thì có thể bảo vệ cô ấy! Không có gì, tôi xin phép đi trước!” Thấy ánh mắt ngần ngại của anh, cô ấy rũ đầu xuống, rồi nhanh chóng đi vào thang máy.

Lâm Nhật Minh trong lòng lại canh cánh những lời cô nói, anh thật sự có phải đã có tình cảm nam nữ với Trần Thiên Di hay không? Vẫn là phải xác nhận lại một chút.

Lúc anh bước vào căn hộ của Trần Thiên Di, thì nghe thấy tiếng nước chảy xối xả bên trong phòng tắm, thấy cửa mở nên anh chạy đến xem thử. “Có chuyện gì vậy?”

Hoá ra ống nước bị vỡ, Trần Thiên Di lại không biết làm thế nào để xử lý, cơ thể bị nước bắn vào ướt đẫm. Lâm Nhật Minh liền chạy đến khoá nước lại, sau đó gọi người đến giúp cô xử lý nó.

“Không sao rồi, chờ lát nữa sẽ có người đến xử lý cho cô!” Xong xuôi anh mới đứng lên nhìn cô nói. Lúc này ánh mắt của anh lại chú ý đến chiếc áo sơ mi mỏng của cô, vì bị ướt, cho nên nó dán chặt lên cơ thể đầy đặn của cô.

Mất hồn một lúc lâu, anh cũng lấy lại bình tĩnh, liền xoay người qua chỗ khác, vành tai lúc này bỗng ửng đỏ. [Lâm Nhật Minh, mày đúng là tên khốn mà, sao có thể chiếm tiện nghi của con gái người ta như thế?] Anh thầm chế giễu chính mình.

Trần Thiên Di lúc này cũng nhìn lại bản thân, cô đỏ mặt rút lấy khăn tắm che lại, rồi chạy nhanh vào phòng ngủ. Thay đồ xong, cô liền úp mặt vào gối, cảm giác hiện tại chỉ muốn độn thổ đi cho rồi.

Khoảng một lúc lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trần Thiên Di mới giật mình ngồi dậy, cô quên mất là Lâm Nhật Minh vẫn còn ở đây, liền thu hết dũng khí đứng dậy mở cửa cho anh.

“Xin lỗi, lúc nãy tôi vô ý rồi! Để chuộc lỗi, tôi có thể mời cô ăn tối không?” Lâm Nhật Minh nhìn cô hỏi, giọng nói trầm ấm làm cho người khác cảm thấy ấm áp.

[Tôi biết anh cũng không cố ý mà, không sao đâu, tôi không để bụng!] Trần Thiên Di gượng cười giơ tay đáp lại anh.

“Cô không để bụng thì tốt rồi! Nhưng tôi vẫn muốn mời cô đi ăn, ở nhà mãi cũng không tốt đâu, đi thôi!” Mặc kệ cô có từ chối hay không, anh cũng nắm lấy tay cô dẫn ra ngoài.

Trần Thiên Di ngại ngùng, bàn tay của Lâm Nhật Minh thật ấm áp, có điều cô thật sự không hiểu được, anh tại sao lúc nào cũng đối tốt với cô như thế? Cô chỉ là một đứa bị khiếm khuyết bẩm sinh, có chỗ nào tốt để anh để ý cô?



Lâm Nhật Minh đưa cô đến một nhà hàng lẩu có tiếng ở thành phố, nơi này sang trọng, làm cô có chút e dè, đây là lần đầu tiên cô đến những nơi thế này. Bình thường cô chỉ hay đến những quán nhỏ ven đường, nào dám bước vào nhà hàng cao cấp.

“Cô muốn ăn gì?” Trần Thiên Di còn đang ngơ ngác, thì Lâm Nhật Minh đã đưa thực đơn trước mặt cô hỏi.

[Tôi ăn cái gì cũng được, anh cứ chọn đi!] Cô lắc đầu ra dấu.

Lúc này nhân viên phục vụ đưa đôi mắt dò xét nhìn cô, ánh mắt có vẻ không được thiện cảm cho lắm. Nó khiến cô khó chịu, rồi khẽ cụp mắt xuống.

Nhận thấy cô có vẻ không thoải mái, Lâm Nhật Minh cầm lấy thực đơn gọi món thật nhanh, để cho nữ phục vụ kia đi. “Lần sau mong cô đừng nhìn người khác bằng ánh mắt như thế nữa, sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu!” Trước khi nữ phục vụ đi, anh nghiêm túc nhìn cô ta nói.

“Vâng, tôi biết rồi ạ!” Cô ta nhìn thấy ánh mắt của anh rất đáng sợ, vội vàng nhận lấy thực đơn rồi đi nhanh.



Món lẩu nhanh chóng được đưa lên, toàn là thịt bò hảo hạng, khiến cho Trần Thiên Di cảm thấy thích thú. Lần đầu tiên ăn những món này, chúng vô cùng hợp khẩu vị của cô.

Lâm Nhật Minh thấy cô ăn ngon lành, anh cũng lấy thêm thịt cho cô, động tác ân cần như bạn trai dành cho bạn gái của mình vậy.

[Cảm ơn anh!] Trần Thiên Di gật đầu cảm ơn.

“Không có chi, cô đã no chưa? Nếu chưa tôi gọi thêm nhé?” Sợ cô ăn không đủ, anh tính toán gọi phục vụ đến kêu thêm.

Trần Thiên Di vội vàng giữ tay anh lại, cô lắc đầu rồi xoa bụng, ý muốn nói là cô đã ăn no rồi. Đang nói chuyện, cô còn ợ lên một tiếng, rồi vội vàng che miệng lại.

“Nước mận chua ở đây ngon lắm, cô uống đi!” Lâm Nhật Minh lấy cho cô ly nước, khuôn mặt ửng đỏ của cô làm cho anh thấy rất đáng yêu.

Trần Thiên Di ngượng ngùng nhận lấy, rồi uống một ngụm, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

“Tôi đi thanh toán trước, cô ngồi ở đây chờ chút nhé!” Xong xuôi anh đứng lên đi ra ngoài.

Trần Thiên Di ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cô đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này ánh mắt của cô va vào một người.

_____🌼 To Be Continued 🌼_____