Chương 2

Tiếng guốc lạch cạch vang lên, cả lớp nhốn nháo bỗng chốc im lặng. Vị giáo sư già với gọng kính dày đầy kinh nghiệm, bà nghiêm nghị nhìn qua từng sinh viên

-Hôm nay đã làm hết bài tập hay chưa?

- . . .

-Sao im lặng như vậy? Bản thân anh chị đã là sinh viên đại học lại chẳng có chút trách nhiệm với bản thân. Tôi đây lên lớp cũng chỉ để làm tròn trách nhiệm . . .

Thiên Nhi quơ tay quơ chân ra điệu nhái theo khiến Chí Thần bật cười quay đầu viết gõ mạnh lên đầu cô

-Mày làm mẹ gì đấy?

-Mày nói xem, bà nội này ngày nào vào cũng giảng đạo lý, nghe đến nhàm chán. Này, hay tao với mày chốn tiết.

-Bỏ cái suy nghĩ đó đi mà học hành cho nghiêm túc, lúc rớt môn lại đi than thở.

-Mày cũng nhàm chán y như bà cô đó vậy.

Chí Thần chỉ hít sâu nhướn vai quay lại nhìn mớ tài liệu trên bàn

-Như gì cơ?

-Như bà nội cô đó vậy!!

-Mộc Thiên Nhi!!

-Ơ . . .cô . . .cô . . .

-Ra ngoài!!

Chí Thần vẫn cúi gằm mặt cười thầm. Bờ vai anh run run khiến Thiên Nhi hậm hực vỗ một cái bốp lên vai anh bực bội ra ngoài. Thiên Lam ngoắc ngoắc tay xua đuổi khiến cô càng thêm tủi thân.

Bước ra khỏi lớp học, Thiên Nhi tìm đến điện thoại gọi cho người yêu mới đi ăn. Cô vô tư hồn nhiên mà chẳng biết có một người sợ cô ở ngoài buồn mà đã lén giảng viên ra ngoài

-Dư thừa.

*ting ting*

Là tin nhắn Thiên Nhi gửi anh. Nội dung chỉ là kêu anh về trước, cô kẹt hẹn. Chí Thần nhướn vai bỏ điện thoại vào túi.

Tới tận chiều, anh hơi khó chịu khi tài xế đã đến trễ tận 15 phút

-Lần sau nếu trễ như vậy thì gọi tôi một tiếng. Tôi tự gọi xe về được!!

-Xin lỗi cậu chủ, tập đoàn gặp chút chuyện nên . . .

-Đi đi tôi không muốn nghe lý do!!

Trở về nhà, anh bước thẳng lên lầu. Tắm rửa xong xuôi liền khoác lên người bộ đồ đen nhẽm, đầy chất chơi xuống nhà

-Ba mẹ!!

-Vương Chí Thần, hôm nay con lại tính đi la cà hay gì?

-Có đâu mẹ . . .

-Anh đừng có mà biện lý do, anh có giỏi thì đi luôn đừng về!!

-Vâng.

-Vâng mà còn đứng đó? Mau lên phòng.

-Ba . . .

-Ông thử gật đầu cho nó đi coi?

Ông Vương nhìn anh khua tay lắc đầu

-Ba con gì đây, mau lên phòng!!

Chí Thần hết cách liền bước lên lầu. Ra ngoài ban công phòng, anh gọi điện hủy kèo với Minh Tiến, giọng nói bên kia vang lên nhưng anh lại chẳng để ý

“Alo? Mày ở đâu rồi?”

- . . .

“Này, mau lên tao đợi!!”

- . . .

“Alo? Alo? Ê . . .”

- . . .

Có lẽ thứ anh để ý bây giờ không phải là cuộc gọi kia mà là màn đưa rước đầy tình tứ của Thiên Nhi

-Tao gọi lại sau.

Trực tiếp tắt máy, anh đặt hai tay lên lan can. Mọi hình ảnh mở nón hay vuốt tóc của cậu trai kia dành cho Thiên Nhi đều lọt vào mắt anh. Tay đã chẳng tự chủ được mà siết chặt điện thoại, đáy mắt đỏ ửng đầy sự căm phẫn. Anh tự cười chính mình

-Tức giận ư? Làm gì được?

Đấm mạnh lên lan can anh chạy thẳng xuống nhà

-Mẹ à, Minh Tiến bị sốt rồi, con qua chăm cậu ấy!!

-Nó làm sao vậy? Mau qua nhanh lên!!

-Vâng.

Anh cúi người chào ông bà Vương. Chiếc xe moto đen được khởi động vừa ra khỏi nhà đã bị Thiên Nhi chặn lại

-Mày đi đâu vậy?

-Qua nhà Minh Tiến, mày ở lại với người yêu mới vui vẻ!!

-Này, thái độ gì đấy? Tao có bạn trai mới lý ra phải . . .

-Lý ra mày phải khao tụi tao một bữa thật lớn ăn mừng đấy!!

Thiên Nhi bĩu môi khoác tay Du Đan, vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc xen chút ấm áp

-Gặp được anh ấy chính là gặp được đệnh mệnh chân lý của đời tao!!

Du Đan chỉ cười ngắt nhẹ mũi cô, đặt lên trán cô một nụ hôn khiến cô ngượng ngùng. Chí Thần chỉ nhếch mép

-Ừm, tao đi trước!!

-Ơ, này . . .