Chương 3

Chiếc mô tô cứ vậy mà phóng nhanh trên đường phố như muốn hòa quyện với màn đêm. Đơn phương đã là rất khổ, đơn phương bạn thân lại càng khổ hơn. Chí Thần là một người rất dũng cảm theo đuổi tất cả cả mọi thứ mà anh thích nhưng lại chẳng đủ dũng cảm theo đuổi bày tỏ trước cô.

Có lẽ là do anh sợ, anh sợ không có được cô lại mất luôn cả mối quan hệ hiện tại. Anh sợ sẽ chẳng nhìn thấy cô cười với mình nữa, sợ không được quan tâm cô, không được đưa rước cô đi học. Bao nhiêu nỗi sợ cứ vậy vây quanh.

Dừng lại ở quán bar lớn thành phố. Anh dựng xe ném chìa khóa cho bảo vệ

-Cho người rửa xe cho tôi!

-Dạ vâng.

Bước vào trong, anh tiến lại quầy tiếp rượu

-Cho ly rượu mạnh!

Ly rượu mạnh được mang ra, anh chẳng màng nhiều mà uống một nhúp lớn như uống nước

-Thật tuyệt.

Tay anh lắc đều ly rượu. Một lát sau Minh Tiến cũng tới. Cái vỗ vai thể hiện tình anh em cũng quá mạnh đi, anh nhíu mày gạt tay Minh Tiến khó chịu

-Hôm nay không say không về!!

-Hửm? Mày sao vậy?

-Không sao.

Tuy gọi là tửu lượng lớn nhưng với lượng rượu mạnh lại nhiều dĩ nhiên anh đã mất kiểm soát ngay sau đó. Minh Tiến đưa tay quơ loạn bay nhảy theo nhạc sập sình.

Ở một góc nào đó, Thiên Lam nhíu mày khó chịu gọi Thiên Nhi

-Mày mau chóng tới đây xem hai thằng nhãi nó làm gì nè?

-Gì vậy? Tao buồn ngủ chết rồi!!

-Quán bar Phuc Nhi Lau.

-Quán bar?

Ngay sau đó Thiên Nhi cùng Thiên Lam đã bước tới bàn của anh và Minh Tiến mà đập mạnh xuống bàn

-Tụi bay gan nhỉ?

-Ợ . . . ai đây? Haha . . . Chí Thần mày xem coi có con cá ngựa trước mặt tao nè!

Thiên Lam trợn tròn mắt, tay áo dài đã bị vén lên mà xách lấy lỗ tai của Trịnh Minh Tiến

-Mày nói ai là cá ngựa hả?

-Aaaa . . . con cá ngựa này . . .

-Mộc Thiên Nhi, giao Chí Thần cho mày đấy!!

-À ừm.

Nói xong Thiên Lam đã xách Minh Tiến ra ngoài. Thiên Nhi ngồi xuống cạnh Chí Thần, ánh mắt hiện rõ tia lo lắng

-Sao mày lại tới đây? Lại còn uống rượu? Có chuyện gì sao?

-Không, tao về trước.

Đặt vài đồng tiền lên bàn, anh đứng dậy loạng choạng bước đi. Thiên Nhi vội vàng tiến lại đỡ

-Thằng giở hơi này, nếu mày không phải đang say tao đã đạp mày ngay tức khắc rồi. Nay còn thái độ với bà?

-Đừng quan tâm tao nữa.

Anh hét lớn, đẩy mạnh cô ra khỏi người mình. Thiên Nhi nhíu mày, anh loạng choạng tìm đến chiếc xe mô tô của mình

-Này mày bị điên sao? Như vậy còn muốn lái xe?

-Không cần mày quản.

-Tao thích quản đấy!!

Cô giật mạnh chìa khóa từ tay anh rồi ném mạnh vào không trung. Người cả gan làm điều này với Đại thiếu gia nhà họ Vương ngoài Mộc Thiên Nhi thì không còn một kẻ nào khác.

Cô đưa tay ngoắc taxi rồi nhét anh vào xe như nhét thú nhồi bông

-Cho con về địa chỉ này.

-Được!!

Cô đưa tác tài xế tấm card cá nhân của mình. Trên đó là địa chỉ nhà riêng của cô

-Mày làm mẹ gì vậy?

-Về nhà mày chết với tao thằng chó!!

Bác tài xế bên trên đã bật cười lắc đầu

-Tuổi trẻ tụi con thật phức tạp mà. Vợ chồng từ từ bảo nhau, con là vợ nên dịu dàng một chút!!

-Ha, bác nghĩ sao vậy? Con và nó chỉ là bạn thôi. Vợ chồng gì chứ, cỡ như nó tuyệt đối không có cửa!!

-Hửm? Không phải vợ chồng sao? Vậy thì sau này chắc chắn phải, bác nhìn thấy được tụi con sau này sẽ là một gia đình hạnh phúc!!

- . . . bác đừng nói bậy nữa. Cho con về lẹ đi ạ!!

Chí Thần đã thϊếp từ lúc nào. Anh gục đầu trên vai cô ngủ ngon lành. Cô nhìn anh chỉ còn biết thầm mắng

“Vợ chồng với tên ẻo lả này ư? Nghĩ tới đã nổi da gà. . .”