Chương 2

Ôn Tử Dục chải lung tung mái tóc bù xù đến khi coi như gọn gàng, mặc áo sơ mi ngày hôm qua đã nhăn nheo không thay. Con sói nhếch nhác đến công ty, ai ngờ vừa vào văn phòng đã thấy một bóng dáng ngồi ngay ngắn trên ghế cho khách.

Hà Tư Việt so với bốn năm trước kỳ thật càng gầy gò hơn, nhưng không còn dáng vẻ một con ma ốm khi đó, thần thái cả người rạng rỡ giống như là phát sáng. Ánh mắt cậu không còn lúc nào cũng khúm núm cúi xuống như lúc trước, khi nhìn người khác mang theo ánh sáng dịu dàng rồi lại mê người, làm cho Ôn Tử Dục muốn nhận lại không dám nhận.

Vẫn là Hà Tư Việt mở miệng trước: "Tổng giám đốc Ôn, chờ anh đã lâu rồi."

"Anh..." Ôn Tử Dục nhất thời không biết lên tiếng như thế nào.

Trợ lý bên cạnh có chút thấp thỏm: "Tổng giám đốc Ôn, tôi đã liên lạc với anh, nhưng phát hiện điện thoại di động của anh vẫn còn ở đây."

Loạn hết cả lên...

Ôn Tử Dục khó chịu mím môi dưới, ngày hôm qua anh biết Hà Tư Việt muốn về nước tức thì kích động đến mức về nhà thay quần áo, để điện thoại ở công ty.

Trợ lý biết điều nhường không gian cho hai người, Ôn Tử Dục khô khan nói: "Xin lỗi."

Hà Tư Việt cười: "Không có gì, tâm sự một chút với cậu trợ lý, thời gian cũng trôi qua rất nhanh."

Thái độ của cậu hoàn toàn là tới nói chuyện công việc, trong suốt nửa tiếng thẩm tra đối chiếu này, chỉ có một mình Ôn Tử Dục là hồn ở cõi tiên.

Bốn năm trước, sau khi rời đi Hà Tư Việt mới phát hiện mình có thai. Lúc đầu cậu muốn ra nước ngoài nghiên cứu đào tạo chuyên sâu, kết quả lại bởi vậy mà nghỉ học hơn nửa năm. Ôn Tử Dục biết được tin tức thì lập tức ngựa không dừng vó bay qua, lại chỉ được báo cho biết Hà Tư Việt ở bệnh viện thành phố khác, cụ thể ở nơi nào thì không ai biết.

Hà Tư Việt không muốn gặp anh.

Vì thế Ôn Tử Dục chỉ có thể rút mấy ống tin tức tố của mình, bảo người ta đưa cho Hà Tư Việt, để cậu không cần cực khổ như vậy.

Đến nay Ôn Tử Dục cũng không biết tung tích của mấy ống tin tức tố kia như thế nào, có bị Hà Tư Việt dùng tới, hoặc là bị cậu trực tiếp ném vào trong thùng rác?

Nhưng anh biết, rút tin tức tố ra thật sự rất đau...

Ôn Tử Dục đối với Hà Tư Việt, có áy náy cả đời này cũng không hết.

Hạng mục gì, hợp tác gì, Ôn Tử Dục một câu cũng không nghe, tất cả lòng dạ anh đều đặt ở sau gáy dán ngăn mùi kín mít của Hà Tư Việt, mùi hoa khiến anh điên đảo tâm hồn không hề lộ ra chút nào.

Sau khi trò chuyện xong, Ôn Tử Dục cuối cùng lộ ra bản chất thật của mình: "Cùng nhau ăn cơm tối đi! Em vừa về nước..."

"Không cần đâu," Hà Tư Việt từ chối triệt để: "Tiểu Cảnh vẫn đang gửi ở lớp ngoại khóa, em phải đi đón con bé."

Vừa nghe thấy Hà Cảnh, Ôn Tử Dục càng không thể buông tha.

"Anh có thể đi cùng với em, để cho anh gặp Tiểu Cảnh."

Đôi mắt xinh đẹp của Hà Tư Việt yên lặng nhìn anh vài giây, mấy giây trầm mặc này giống như đang dò xét Ôn Tử Dục.

Bỗng dưng, Hà Tư Việt nói: "Nếu như chỉ muốn gặp Tiểu Cảnh, thật ra có thể nói thẳng với em, dù sao con bé cũng là con gái của anh, nhưng hôm nay không được."

"Ăn cơm cũng thôi đi, em có chút ám ảnh về chuyện ăn cơm với anh." Hà Tư Việt nói rất khách quan.

Ôn Tử Dục dễ dàng bị cậu chặn lại, trong lòng lại chìm vào đủ loại chuyện bốn năm trước. Vô số lần anh muốn quay lại, lại cảm thấy có lỗi với Hà Tư Việt lúc đó, tự cho mình mấy cái tát.

"Thế đấy, em phải đi đây."

Ôn Tử Dục giật mình hoàn hồn, đứng dậy nói: "Anh..." tiễn em...

Chuyện xảy ra trước mắt, có thể xếp vào mười ác mộng lớn của Ôn Tử Dục, nhưng lại chân thật xảy ra!

Chỉ thấy Hà Tư Việt từ từ đứng lên, đứng lên...

Khuôn mặt đẹp trai của cậu từ vị trí ngang không ngừng tăng lên, tăng lên.

Cuối cùng, cậu cao hơn Ôn Tử Dục bốn centimet...

Ôn Tử Dục: ????

? ? ? ? ? ʘ ᗝ ʘ? ? ? ? ?

"... Tiễn, em." Ôn Tử Dục khô khan nói tiếp hai chữ này.

"Không cần." Hà Tư Việt hơi gật đầu với anh, mỉm cười vô cùng lịch sự: "Khi nào Tổng giám đốc Ôn rảnh, hy vọng sẽ sớm chấp nhận lời mời kết bạn của em.”

Ôn Tử Dục ừ à à đáp lời, sau đó thấy Hà Tư Việt chân dài bước đi, rời đi vô cùng tao nhã.

Ôn Tử Dục: ...?

Vô số dấu chấm hỏi từ đỉnh đầu của anh chui ra, hoàn toàn bao vây anh ở một bầu không khí gần như được cho là linh dị.

Tại sao, Hà Tư Việt, sinh con xong có thể cao hơn thế??