Chương 1

"Hà Tư Việt đã về nước?"

Ôn Tử Dục xuống xe đi qua sân mấy trăm mét, bước vào lầu một biệt thự nói một câu như vậy.

Ôn Tử Nhiễm nằm trên sô pha không để ý tới anh trai, lặng lẽ xóa đi khung đối thoại trên màn hình với Hà Tư Việt, âm thanh vui vẻ của trờ anipop* vang lên.

(*)một trò chơi giải đố đơn giản, giống kiểu trò xếp gạch rồi loại bỏ tất cả ô vuông trên cùng một hàng.

Ôn Tử Dục đã quá quen với nhỏ em chuyên giấu đầu hở đuôi, cũng không biết con nhỏ này bắt đầu một lòng hướng về Hà Tư Việt từ lúc nào, không hề nghĩ đến người anh trai đã ly hôn cô đơn của mình.

"Đừng hòng giấu anh, hạng mục tổ nghiên cứu của bọn họ về nước là hợp tác với Ôn thị, anh vừa xác nhận danh sách nhân viên ở công ty, đã hẹn hôm nay gặp mặt.”

Ôn Tử Nhiễm cũng không nói nhiều, chỉ từ trong mũi nặn ra một cái "Hừ", trên tay vội vàng mật báo cho Hà Tư Việt. Lại ngẩng đầu, lập tức thấy gương mặt Ôn Tử Dục lạnh lùng đứng trước người cô, ánh mắt nhìn thẳng vào anipop không rời tí nào.

Đúng lúc Hà Tư Việt trả lời tin nhắn, phía trên màn hình điện thoại bắn ra một câu:

[Hà Tư Việt: Đừng để ý đến anh ấy]

Ôn Tử Nhiễm cười hì hì: "Thực tế chút đi Ôn Tử Dục, người ta hiện tại có tiền, có sự nghiệp, còn có con, làm gì cần tìm một tên đàn ông alpha vô dụng chứ?"

"Em vui lắm hả? Cô gái Alpha thùng cơm*." Ôn Tử Dục không tiếc công sức xúi giục Ôn Tử Nhiễm: "Lúc này giúp đỡ Hà Tư Việt có lợi gì với em? Sớm muộn gì tụi anh cũng sẽ tái hôn, đến lúc đó vẫn phải nghe lời anh em thôi."

(*)ý chỉ mấy người ăn không ngồi rồi.

Đối với Ôn Tử Nhiễm mà nói, nam alpha là sinh vật không thể tưởng tượng nổi nhất trên đời. Trong đó, anh trai cô là một nam alpha đỉnh cấp thậm chí còn hơn thế nữa. Lúc kết hôn không đối xử tốt với Hà Tư Việt, ly hôn rồi mới biết hối hận. Tình yêu của anh dường như đạt đến đỉnh cao vào thời điểm anh lấy được cuốn sổ màu xanh lá, lúc đó ở nhà khóc đến nỗi tin tức tố thất thường. Từ đó về sau liên tục bốn năm thường thường bay đến bên kia đại dương quấy rầy Hà Tư Việt, kết quả ngay cả vợ trước và con cái cũng chưa từng được gặp một lần nào. Hơn nữa tình cảm của anh gập ghềnh như vậy, thế mà còn có thể tự tin đến thế!

Ôn Tử Dục liên tục thay mấy bộ tây trang, ở trước cửa sổ sát đất điều chỉnh cà vạt của mình. Liếc mắt nhìn Ôn Tử Nhiễm vẫn đang nhìn anh cười nhạo, vẫn là khiêm tốn xin nữ alpha này chỉ giáo: "Như vậy được không?"

"Y chang chim công xòe đuôi," Ôn Tử Nhiễm mắng anh một câu: "Em đề nghị anh vẫn nên thay sang đồ ngủ yên lặng chờ ở nhà, anh ấy vừa mới lên máy bay phải sau nửa đêm mới có thể đến."

"Sau nửa đêm?" Lúc này chân mày Ôn Tử Dục nhíu lại: "Một Omega như em ấy, còn mang theo đứa nhỏ!"

Ôn Tử Nhiễm đương nhiên gật đầu.

Ôn Tử Dục: "Không được, anh phải đi đón, như vậy không an toàn."

Ôn Tử Dục hấp tấp bỏ đi, chuẩn bị chờ ở cửa đón máy bay, mặc kệ Hà Tư Việt hạ cánh lúc nào, anh luôn có thể đón được người.

Ôn Tử Nhiễm nằm trên sô pha, nhịn cười: "Không an toàn là anh đó, nam alpha ạ."

Ngày hôm sau.

Tổng giám đốc Ôn thị Ôn Tử Dục luôn bất động như sắt hiếm khi bỏ bê công việc, không vì gì khác, chỉ vì ngắm mặt trời mọc ở sân bay mà thôi.

Anh trở về căn hộ của mình ngủ một giấc thẳng đến ba giờ chiều, sau khi tỉnh lại mới nhìn thấy Ôn Tử Nhiễm nói cho anh biết, rạng sáng lúc bốn giờ Hà Tư Việt đã đến chỗ ở.

Trái tim của Alpha giống như ngâm vào bình gia vị, tẩm ướp ngũ vị là có thể đặt trên lửa để nướng.

Anh đợi ở sân bay gần mười hai tiếng, bên người đi qua vô số người nam nữ già trẻ, các loại mùi tin tức tố lẫn lộn ở chung quanh anh, tra tấn tuyến thể vốn dĩ vô cùng mẫn cảm của anh đau đớn. Trong mười hai tiếng đồng hồ đó, anh không nhận ra bóng dáng nào là Hà Tư Việt, cũng không ngửi thấy mùi hương hoa quen thuộc.

Xa cách bốn năm này, mỗi ngày anh đều đang chờ đợi quay lại lần nữa với Hà Tư Việt. Tuy rằng anh đã từng làm chuyện quá đáng, nhưng anh tự nhận tấm lòng của mình với Hà Tư Việt cũng coi như trời đất chứng giám.

Nhưng anh thế mà không nhận ra Hà Tư Việt...

Điều này có vẻ làm cho thâm tình bốn năm qua của Ôn Tử Dục giống như một trò cười, tuy rằng theo cách nói của Ôn Tử Nhiễm, bản thân anh chính là một trò cười rồi.