Chương 9

Trong khoảng thời gian này chúng tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Khi còn cách đích đến nửa tầng, mùi máu nồng nặc xộc vào khoang mũi.

Tôi thầm nghĩ có gì đó không ổn nên vỗ nhẹ vào 209 trước mặt:

“Suỵt!”

Cô ấy không nói, chỉ đi chậm lại.

Từ góc cầu thang đi lên, tôi nhìn thoáng qua phía cuối của tầng bảy.

Nhìn thấy hành lang không có ai, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Tôi kéo tay 209 và đánh mắt ra hiệu đi đến ký túc xá 702, chỗ gần chúng tôi nhất.

Hai chúng tôi chậm rãi đi đến trước cửa phòng 702.

Cửa phòng 702 không khóa, chỉ hé mở một khe nhỏ.

Đẩy nhẹ một cái, cánh cửa cầm chậm mở ra.

Cảnh tượng đập vào mắt tôi, gần như khiến đầu óc tôi nổ tung!

Trong phòng, một cô gái bị trói chặt vào ghế.

Cô gái ngửa mặt lên trời, đôi mắt trừng trừng mở to.

Đôi mắt cô gái đầy sợ hãi và không cam lòng.

Trên tay và chân của cô gái có rất nhiều vết sẹo, có lẽ là đã bị tra tấn lúc còn sống.

Trên cổ rõ ràng có dấu hiệu bị siết, có thể thấy cô gái đã chết vì ngạt thở.

Tôi cố gắng che miệng thật chặt nhưng nước mắt vẫn tuôn trào.

702 đã chết!

Một cô gái cách đây không lâu còn nói chuyện trong nhóm…

Giờ thực sự đã chết ngay trước mắt tôi!

Kẻ sát nhân chắc chắn đã gϊếŧ 702 trước, sau đó dùng điện thoại của 702 để nói chuyện trong nhóm!

Ngay lúc tôi và 209 còn bị sốc thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài hành lang.

Là kẻ sát nhân!

Chúng tôi phải làm gì bây giờ??!!

Nếu bây giờ đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị hắn nhìn thấy.

Nhưng trốn trong phòng cũng là chờ chết!

209 kéo tôi ra sau cửa, ra hiệu cho tôi im lặng, rồi nhanh chóng gõ một đoạn văn trên điện thoại rồi đưa cho tôi xem:

“Đừng làm ồn! Hung thủ có lẽ không để ý tới chúng ta, tôi cá hắn sẽ không quay lại hiện trường gây án!”

“Đoán? Nếu lần đặt cược này thất bại thì sẽ phải lấy mạng bồi vào!

Nhưng bây giờ chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trốn trong căn phòng có xác của 702.

209 và tôi nín thở không dám lên tiếng.

“Xoẹt…”

“Xoẹt…”

“Xoẹt…”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim tôi như muốn nhảy lên cuống họng.

Hắn ta dừng lại trước phòng 702!

Tôi như chết trân nhìn chằm chằm bóng người dưới khe cửa.

Hắn phát hiện ra chúng tôi rồi sao?

Chắc là chưa, nếu không thì hắn đã xông vào xử luôn hai đứa tôi rồi?

Lúc này, từ bên ngoài vọng vào giọng nói trầm thấp của một nữ sinh.

“Chị ơi, cuối cùng thì em cũng trả thù cho chị rồi…

“Rất nhanh, rất nhanh thôi, ha ha ha….”

Kẻ gϊếŧ người, quả nhiên là con gái!

Tiếng cười của cô ta làm tôi toát mồ hôi lạnh.