Chương 8

209 và tôi nhìn nhau gật đầu.

Chúng tôi quyết định thử lại.

Ngày hôm nay không đếm nổi đây là lần thất bại thứ bao nhiêu

Chúng tôi đã thử rất nhiều cách khác nhau,

Dù có nhẹ nhàng an ủi hay gay gắt, 205 vẫn không chịu mở cửa.

Cuối cùng, 209 bị ép đến mức muốn phá cửa xông vào.

“Cánh cửa gỗ hỏng này, nếu chúng ta hợp lực thì có thể phá được nó!”

Tuy nhiên, ngay lần đầu tiên chúng tôi xô cửa, cô gái 205 đã bắt đầu la hét.

“Ahhhhhhhhhhhhhhahahahahahahahahahaha!”

Cô gái hét lên và bắt đầu lẩm bẩm:

“Bọn họ đều đã chết, và mấy người cũng sẽ chết!”

“Mọi người đều sẽ chết… nhưng tôi sẽ ổn thôi!”

“Tôi sẽ ổn thôi, giống như trước đây...”

Da đầu tôi bắt đầu tê dại.

Mọi người sẽ chết? Bao gồm cả tôi?

"Giống như ngày xưa" nghĩa là gì?

Rốt cuộc, đây là mối hận thù giữa những người quen biết

Hay chỉ là những vụ gϊếŧ người ngẫu nhiên trả thù xã hội?

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Để cho 205 bình tĩnh lại.

209 và tôi không còn cách nào khác đành phải quay lại phòng trước.

Nhưng chắc chắn chuyện xảy ra ngày hôm nay có liên quan tới 205.

Nếu không thì dù có sợ hãi đến đâu cô ấy cũng sẽ không nói những điều vô nghĩa như vậy.

Ngay khi tôi vừa đóng cửa ký túc xá, 209 quay lại và nhìn vào mắt tôi.

Cô ấy nghiêm túc hỏi:

“Cậu có dám theo tôi lên tầng bảy không?”

“Tới tầng bảy?”

“Đúng vậy! Phải một lúc sau cảnh sát mới tới. Trước đó h.un.g thủ không thể đứng im không hành động được, chúng ta phải chủ động.”

“Ý cậu là chúng ta chủ động tấn công và gϊếŧ chết kẻ sát nhân?”

“Tầng bảy không có người khác, hắn không cần phải ở lại đó. Chúng ta tranh thủ dành thời gian này để điều tra là hợp lý nhất.”

“Nếu gặp h.un.g thủ, cậu có chắc không?”

“Tôi không chắc lắm, nhưng dù sao thì chúng ta cũng có tận hai người!”

Hai người?

Với thân hình bé xíu của hai người chúng tôi...

Nói vậy nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.

Suy cho cùng, chờ đợi là một điều gì đó không tốt lắm.

Chuyện gì đang xảy ra với 710 và 702?

Đoạn video đó có phải là màn kịch của hung thủ?

Tôi thực sự muốn làm rõ những điều này, thế là tôi gật đầu và nói với 209:

“Vậy thì làm theo lời cậu đi.”

209 và tôi thảo luận kế hoạch tác chiến.

Cô ấy ở phía trước và tôi bọc hậu ở phía sau.

Nhỡ tôi gặp kẻ sát nhân, cô ấy sẽ yểm trợ tôi trốn thoát.

Thỏa thuận xong, chúng tôi lặng lẽ bước ra ngoài và đi lên cầu thang.

Cầu thang từ tầng hai lên tầng bảy không quá xa.

Có lẽ vì quá căng thẳng mà tôi có cảm giác như mình đã đi rất lâu rất lâu.