Chương 6

Đại sảnh tối om.

Tôi bật đèn pin trên điện thoại của mình.

Nhưng hiện ra trước mắt không phải là cánh cửa dẫn đến thế giới tự do bên ngoài.

Lại là một cái khóa sắt rất to!

Chúng tôi đã bị mắc kẹt trong tòa nhà này!

Sau nhiều lần cố gắng dùng bạo lực để mở khóa cửa nhưng không có kết quả, tôi bỏ cuộc.

Lần đầu tiên trong đời tôi gặp một chiếc khóa sắt này dày và chắc chắn như vậy.

Có vẻ như hung thủ đã chuẩn bị từ lâu và phong tỏa lối ra duy nhất.

Hắn ta muốn bắt ba ba trong rọ, một lưới muốn tóm tất cả chúng tôi!

Và tòa ký túc xá cũ kỹ này chính là lăng mộ của chúng tôi!

Tôi hoảng hốt lấy điện thoại ra và đọc qua các tin nhắn trò chuyện nhóm.

[602]: Có khả năng ở đây chưa từng có người chết, và mọi thứ đều là ảo giác của 710?

[503]: Đừng nói nữa, nếu thật sự như vậy, để xem tôi xử lý cô ta như thế nào!

[205]: Vậy cậu làm sao giải thích về sự biến mất của 710...

[602]: Có lẽ tòa nhà này bị ma ám? Tôi nghe từ anh chị khóa trên rất nhiều tin đồn.

[209]: Chúng ta đều được hưởng thụ nền giáo dục trình độ cao nên đừng tin vào mấy chuyện ma quỷ….

Tôi nhập tin nhắn vào khung hộp thoại:

“Không đùa đâu, thực sự có kẻ sát nhân trong tòa nhà!!! 710 đã bị gϊếŧ, cửa tầng một đã bị chặn, mọi người chú ý an toàn!! Đặc biệt là 702 ở cùng một tầng!!!”

Tôi định bấm gửi nhưng lại lưỡng lự.

Nếu cứ như vậy gửi tin nhắn đi, liệu càng khiến tình huống hoảng loạn hơn không?

Nếu kẻ sát nhân nhìn thấy, liệu hắn có nhắm vào tôi không?

……

Tôi đã xóa những từ tôi đã gõ.

Muốn sống thì phải ích kỷ.

Tôi tự an ủi chính mình.

Kẻ sát nhân đã nhắm vào tôi nên phòng 404 của tôi chắc chắn không an toàn.

710 nói rằng 702 và 205 là bạn cùng lớp của cô ấy và có thể tin tưởng được.

Tôi không dám lên tầng bảy, nơi đã có tận hai người chết.

Ngoài ra, leo từ tầng một lên tầng bảy sẽ mất rất nhiều thời gian.

Người duy nhất có thể nương tựa chỉ còn phòng 205.

Tôi nhanh chóng đến trước cửa phòng 205.

Sau khi gõ nhẹ vào cánh cửa, tôi giải thích mục đích của mình.

“Chị em có ở đây không? Tôi là 404. 710 có phải là bạn của cậu không? Rất có thể cô ấy đã bị gϊếŧ.”

Một giọng nữ chói tai phát ra từ bên trong.

“Cậu đang nói cái gì vậy, 710 đã chết?”

“Tôi đoán vậy, tầng bảy bây giờ rất nguy hiểm, và cánh cửa ở tầng một cũng đã...”

“Áaaaahhhhhhhhhhhh!”

Tiếng hét của 205 cắt ngang lời nói của tôi.

Tôi vẫn luôn nhỏ giọng nói nhưng cô ấy chỉ hét lên.

Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi: “Người chị em, bình tĩnh trước đã! Mau mở cửa cho tôi vào. Hai chúng ta ở cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau!”