Chương 2

Tôi hiếm khi nói chuyện trong nhóm, vì vậy cũng không có thông tin gì về sáu cô gái còn lại.

Đúng lúc tôi muốn bấm vào tường nhà họ để kiểm tra thêm thông tin thì cuối cùng 710 cũng gửi tin nhắn mới.

[710]: Tôi thực sự không hề lừa các cậu!

Không khí trong nhóm chat phút chốc liền trở nên căng thẳng.

[602]: Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

[702]: Sao tôi có cảm giác như cô ấy không hề nói đùa ...

[205]: Đúng vậy, mau mau nói đi chứ, làm tôi lo lắng quá đó!

[503]: @710 @710 @710 Cậu có ở đó không? Tại sao đang nói lại biến mất rồi???

Một lúc sau, nhiều tiếng hét vang lên từ 710.

[710]: Lúc tối tôi đến nhà ăn ở cuối hành lang lấy nước, vừa đi vòng qua góc tường thì đυ.ng phải một người đàn ông... Lúc đó không mặc nội y nên tôi đã quay lại ký túc xá.

“Sau khi trở về ký túc, đợi một lúc, tôi nghĩ người đàn ông chắc có lẽ đã đi rồi nên tôi mặc quần áo và đi ra ngoài. Vừa tới phòng lấy nước đã thấy người đàn ông đã ngã dưới vòi nước.”

“Đầu người đàn ông, và mặt đất đầy máu... Tôi bị dọa sợ phát khóc , lập tức chạy về ký túc xá và khóa cửa lại.”

Những người khác trong nhóm vội vàng hỏi.

[205]: Vậy cậu có thấy rõ diện mạo của người đàn ông không?

[710]: Không, tóc anh ta rất dài, gần như che hết cả khuôn mặt.

[602]: Vậy đây là người ở ngoài trường à? Ở trường chúng tôi con trai không được phép để tóc dài.

[710]: Ban đầu tôi tưởng là ai đưa bạn trai vào ký túc nên cũng không lo lắng.

…..

Đúng vậy, 710 không hề nói đùa.

Phòng lấy nước ở tầng 7 quả thực xuất hiện một thi thể một người đàn ông.

Càng quan trọng hơn là, kẻ sát nhân vẫn đang ẩn nấp trong ký túc này.

Không khí im lặng chết chóc bao trùm cả nhóm.

Ý nghĩ rằng có thể mình ở cùng tòa nhà với kẻ sát nhân, da đầu tôi liền tê cứng khó thở.

Những giọt mồ hôi lớn tuôn ra không ngừng.

Vài phút sau, mọi người trong nhóm lần lượt lên tiếng.

[702]: Mọi người bình tĩnh, tôi đã gọi cảnh sát rồi.

[205]: Ôi! Tôi sợ quá nên quên gọi cảnh sát, thực xin lỗi!

[710]: @702 Cảnh sát nói gì rồi? Bao lâu thì đến nơi?

[503]: Mấy ngày qua tuyết rơi dày đặc và đường bị đóng băng nghiêm trọng, trong thời gian ngắn cảnh sát có thể không đến được…

[702]: Tôi giải thích ngắn gọn tình hình và địa điểm, cảnh sát nói mất khoảng hai đến ba giờ mới đến nơi được.

Hai đến ba tiếng đồng hồ!

Tôi cảm thấy một cơn tuyệt vọng bất ngờ ập đến.

Khoảng thời gian dài như vậy đủ để kẻ sát nhân gϊếŧ chúng tôi rất nhiều lần.

Lúc này, trong nhóm đã có người đưa ra kiến nghị.

[602]: Mọi người ở đây đều không ở cùng tầng lầu, cũng không ở cùng phòng với nhau, chúng ta có nên tụ tập lại một chỗ không?

Tôi lập tức ngắn cản.

“Không! Mọi người không thể ra ngoài!”

[702]: Tại sao không?