Chương 9

- 17 -

Tôi đau lòng một lúc lâu.

Nhưng tôi vẫn mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Tôi bình tĩnh lùi lại hai bước, nói: “Hóa ra số phận con ma nữ đó thảm như vậy, tôi nghĩ người đàn ông uống say kia đáng chet hơn cậu ấy gấp trăm lần.”

Khóe miệng Phùng Hiên hơi rủ xuống, lông mày anh ta nhướng lên, anh ta đang bất mãn và tức giận.

“Bạn trai báo thù cho cô ấy rồi còn gì, thảm gì chứ?

Trái tim tôi khẽ run lên.

Trong trò “Ma sói”, nếu người sói nào nói quá nhiều thì thường là do họ không che giấu được góc nhìn của mình.

Trong lời kể của Phùng Hiên, mọi tình tiết đều rất chi tiết. Ngoại trừ người đàn ông say rượu, “người đó” là mắt xích còn thiếu trong câu chuyện này.

Giet một người là giet, giet hai người cũng là giet.

Kể từ khi bạn trai của Lư Hiểu Nguyệt đã quyết định làm như vậy, thì không có lý do gì mà anh ấy buông tha cho người đàn ông đã làm tổn thương Hiểu Nguyệt.

Tôi mừng vì chìa khóa vẫn còn trong ổ.

“Người đàn ông uống say rượu họ Phùng phải không?”

Trước khi Phùng Hiên kịp phản ứng, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi thư viện, quay người và khóa cửa lại. May mắn là không ai trong số chúng có thể đi xuyên qua tường, nhưng tại sao Phùng Hiên lại không sợ bùa chú chứ?

Thư viện yên tĩnh không một tiếng động…

Chiếc chìa khóa trong tay lạnh ngắt, nhắc nhở tôi rằng mọi thứ không phải là mơ.

Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến bình minh.

Tôi phải rời khỏi thư viện, tìm cách lấy ngọc ma, rồi cố chịu đựng đến khi trời sáng.

Tôi quay người.

Sắc mặt Phùng Hiên tím tái, các đường nét thanh tú hồi đầu bây giờ đều sưng tấy hết lên.

"Song Song tính đi đâu thế?"

- 18 -

"Em thật thông minh, không hổ là người anh thích. Ở lại với anh đi, Song Song. Chúng ta sẽ là một đôi ma hạnh phúc."

Anh ta cười toe toét, mọi đường nét trên khuôn mặt đều co lại khiến tôi muốn ói theo phản xạ.

Tôi giả vờ bình tĩnh: "Làm sao anh thoát ra được? Rõ ràng hai người kia không thể xuyên tường mà."

“Chồng của em lợi hại lắm đó.”

Anh ta cười lớn, biết rằng tôi không thể chạy ra khỏi thư viện, ánh mắt anh ta hiện ra vẻ đắc ý.

"Chắc thằng nhóc đó cũng không nghĩ tới, bề ngoài là nó đang trả thù cho con khốn kia, nhưng thực chất lại đang làm hại cô ta. Anh và mẹ cô ta bị tra tấn đến chet nên mới trở thành ác linh, sức mạnh của anh với bà già đó vượt xa cô ta. Tuy rằng anh bị giet thảm nhất nhưng năng lực lại mạnh nhất."

“Vậy nên đống bùa chú này không có tác dụng với anh, đồng thời anh cũng không bị giới hạn bởi không gian.”

“Đáng tiếc là trừ thư viện ra thì anh không thể đi đâu, nếu không anh chắc chắn sẽ cho hai mẹ con nhà kia biết tay.”

Phùng Hiên mỉm cười đầy u ám, vẻ mặt anh ta vô cùng đáng sợ.

“May mà em đến, Song Song, em xinh đẹp trẻ trung hơn con đ ĩ đó, nhìn em cũng có vẻ hiểu chuyện hơn, em cứ ngoan ngoãn ở lại bên anh, anh sẽ đối xử tốt với em.”

Mùi tanh bốc lên. Anh ta cười lớn rồi lao vào tôi.