Chương 10

- 19 -

“Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn!”

Tiếng sấm sét nổ vang bên tai làm cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, ngay sau đó tôi đã được một đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy.

"Song Song, cậu ổn chứ? Có phải cậu bị dọa rồi không?"

Khuôn mặt lo lắng của cô gái xa lạ đang cất giọng nói ngọt ngào như gió xuân thổi bên tai.

Dưới sấm sét, Phùng Hiên biến mất thành tro bụi trước khi anh ta kịp phát ra âm thanh.

Tôi bình tĩnh rút tay ra và từ từ đứng thẳng lên.

Cô ấy không hề để ý mà còn cười rạng rỡ với tôi: "Quên không giới thiệu với cậu, mình là bạn cùng phòng thật sự của cậu đây, mình tên Ngô Gia Kỳ."

- 20 -

Ngô Gia Kỳ mới là bạn cùng phòng thực sự của tôi. Cô ấy nói mình là thành viên của phái Huyền Môn, cơ thể thuần âm trời sinh, từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật, đặc biệt cô ấy có thể thu hút ma quỷ.

Tôi chợt nhận ra.

Đúng là từ nhỏ sức khỏe của tôi đã không tốt, cho đến khi tôi đeo chiếc vòng tay bằng ngọc mà mẹ tôi đã xin cho tôi.

Mẹ đã cẩn thận dặn dò tôi rằng: “Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được tháo nó. Nếu không may bị vỡ, con phải nhanh chóng gọi điện cho mẹ. Trong thời gian đó, tuyệt đối con không được ra ngoài.”

Hôm nay đến trường báo danh, trước cổng xảy ra tai nạn xe, tôi cũng bị ảnh hưởng: Vòng ngọc bị vỡ và rơi xuống đất, nó tan tành thành nhiều mảnh.

Nhưng tôi đã quên lời dặn của mẹ, tự mình đi ra ngoài sau khi nhận phòng.

“Sáng nay cổng trường xảy ra tai nạn xe, có một cô gái chet ngay tại chỗ, oán khí nặng nề. Còn cậu lại trở về vừa đúng mười hai giờ. Từ khoảnh khắc cậu bước vào cổng trường, âm dương giao hòa, người ma hợp nhất.”

“Cậu tiến vào một ngôi trường ma, ở đây không có người sống. Mình tính ra cậu sẽ gặp phải kiếp nạn nên mới đặc biệt đến đây vì cậu. May mắn là vừa kịp lúc."

Tôi khóc lớn, lao thẳng vào lòng cô ấy.

“Đúng đúng đúng, vừa rồi suýt chút nữa mình đã bị ma xơi tái. Huhuhu, may mà cậu đến kịp.”

Cô ấy nhẹ nhàng vỗ về an ủi tôi: “Đừng sợ, có mình ở đây rồi, chúng sẽ không thể làm hại cậu được, mọi chuyện đã kết thúc.”

Ngón tay cô ấy thon dài, còn vòng tay thì lạnh như ngọc. Không hổ là cao nhân, đúng là băng cơ ngọc cốt.*

* Băng Cơ Ngọc Cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.

- 21 -

“Phùng Hiên làm nhiều việc ác, lẽ ra phải diệt trừ hắn từ lâu.”

Ngô Gia Kỳ nhăn mày ghét bỏ, nhưng cô ấy nhanh chóng thả lỏng.

"Bà dì ký túc xá kia đã giet chet chính con gái ruột của mình, không xứng làm cha mẹ chút nào. Vì sơ suất của bản thân mà gây ra cái chet của người khác, bà ta phải bị truy trách, xứng đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”

"Còn Lư Hiểu Nguyệt, trước khi cậu bước vào trường ma, hai người đã tình cờ quen biết. Cô ấy là nhân duyên của cậu, nếu không phải cô ấy giúp lôi kéo thời gian, cậu khó mà chịu đựng được đến khi mình đến.”

“Vạn vật đều do nhân quả, chúng ta cùng tiễn cô ấy một đoạn nhé.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Ngô Gia Kỳ khuyên tôi: “Những gì cô ấy trải qua lúc còn sống đúng là rất đau lòng, nhưng người ma không chung đường. Có lẽ cô ấy không cam tâm đi đầu thai. Khi chúng ta đưa tiễn Lư Hiểu Nguyệt, nếu cô ấy nảy sinh ý nghĩ không nên có, mình sẽ không mềm lòng đâu đấy.”

"Nên vậy." Tôi nhẹ giọng đáp.

Cô ấy là thiên sư, tự biết phải làm gì.

Sinh ra từ cát bụi, rồi lại trở về với cát bụi, hãy để những chuyện đã qua chìm hẳn vào quên lãng đi.

- 22 -

Dường như cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Ngô Gia Kỳ, cả tòa ký túc xá yên lặng, không thấy một bóng ma nào.

Cô ấy tính toán bằng ngón tay, liên tục chế nhạo.

“Dùng mấy lời lẽ tốt đẹp cũng không khuyên được mấy con ma ngu ngốc. Biết điều thì tự mình đi ra, còn có cơ hội đầu thai làm lại. Nếu không ta sẽ khiến các ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Họ bị mắc kẹt ở đây, tìm kiếm người thay thế để có cơ hội tái sinh thành người.

Nghe thấy lời đe dọa của Ngô Gia Kỳ, Lư Hiểu Nguyệt chậm rãi đi ra từ phòng 422, cậu ấy mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, da trắng nõn, ánh mắt bình tĩnh.

Giọng điệu của Ngô Gia Kỳ không vui: “Ma nhỏ đến rồi, còn ma lớn đâu?”

Lúc này dì quản lý mới rụt rè xuất hiện ở phía sau Lư Hiểu Nguyệt.

Ngay khi dì ấy xuất hiện, Ngô Gia Kỳ biến ra một tờ bùa chú. Lá bùa bay lơ lửng giữa không trung. Hai tay của Ngô Gia Kỳ liên tục kết ấn, miệng lẩm bẩm niệm chú:

"Đan chu khẩu thần, thổ uế trừ phân. Thiệt thần chính luân, thông mệnh dưỡng thần. La thiên xỉ thần, khước tà vệ chân. Hầu thần hổ bí, khí thần dẫn tân. Tâm thần đan nguyên, lệnh ngã thông chân. Tư thần luyện dịch, đạo khí thường tồn. Cấp cấp như luật lệnh!"

Theo giọng nói của cô, một con rồng vàng tỏa sáng rực rỡ hạ xuống, lá bùa tự động dán trên trán của dì quản lý.

Lịch sử lặp lại một cách đáng ngạc nhiên. Trong tiếng la hét thất thanh, dì quản lý nhanh chóng bị tiêu biến.

Ngô Gia Kỳ cười lạnh nói: “Uổng công ngươi làm mẹ, chỉ bị biến thành tro bụi đúng là hời cho ngươi mà.”