Chương 6: Mờ ám của Cảnh Quyến 1
Nguyên Nguyệt nói những lời chị em tình thâm đúng là có thể hạ bút thành văn. So với Nguyên Nguyệt, Trương Mộng Phỉ ngoại trừ mặt ra thì không còn ưu thế khác. Cộng thêm đám con gái đều không thích loại diện mạo rất có tính công kích này. Sao cô có thể không biết bản lĩnh của Trương Mộng Phỉ không khá lắm, nhưng cô thích có người làm nền, nhất là ở trong loại tiệc tối như vậy, lúc này mới thể hiện ra được ưu việt của cô.
Tiệc tối rất nhanh sẽ tới, trang phục của hai người cũng được đưa tới, là trang phục biểu diễn bình thường, nhưng Nguyên Nguyệt ngực to, mặc vào trang phục này càng thêm loại ý tứ hàm xúc gợi cảm tìиɧ ɖu͙©. Hai con thỏ mềm trước ngực, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Phía giữa xuất hiện nhạc đệm nhỏ, là một lần diễn tập cuối cùng của hai người. Nguyên Nguyệt cùng Trương Mộng Phỉ đi tìm Cảnh Quyến, khi đi ngang qua phòng trà nước lại nghe thấy tên mình.
“Vừa rồi mọi người có xem tiết mục của Nguyên Nguyệt không?”
“Có xem, thực sự không biết sao Nguyên Nguyệt có thể tìm Trương Mộng Phỉ hợp tác, vũ đạo của cô ta thực sự bình thường.”
“Không biết Nguyên Nguyệt nghĩ thế nào, dẫn theo người kém cỏi.”
“Nghe nói nếu không có Nguyên Nguyệt mà nói, Trương Mộng Phỉ căn bản không vào được tiệc tối.”
“Có phải là Trương Mộng Phỉ cướp đoạt lôi kéo Nguyên Nguyệt hay không? Nguyên Nguyệt ngoan như vậy, nói không chừng là Trương Mộng Phỉ buộc cô ấy.”
Nguyên Nguyệt nhìn gương mặt Trương Mộng Phỉ chậm rãi trở nên cứng ngắc, trong lòng không nhịn được vui vẻ, loại cảm giác được người ta bảo vệ này, thực sự khiến người ta sung sướиɠ. Trương Mộng Phỉ cậu coi, cho dù bộ dạng cậu xinh xắn, cũng không có người giúp cậu.
“Phỉ Phỉ cậu đừng nghe những người đó nói linh tinh, bọn họ đều ghen tị với cậu thôi.” An ủi Trương Mộng Phỉ một lát, Nguyên Nguyệt gõ cửa, người ở bên trong nhìn bên ngoài, giọng nói của Nguyên Nguyệt hơi tức giận nói: “Học tỷ học trưởng, mọi người đừng nên nói Phỉ Phỉ như vậy, là em tìm Phỉ Phỉ biểu diễn, em cũng không bị ép buộc, Phỉ Phỉ là bạn tốt của em.”
Giọng nói mềm dẻo, biểu cảm mang theo chút tức giận. Nhưng giống như trời sinh không tức giận, nhìn còn có chút đáng yêu, lông mày còn hơi nhăn lại.
Sau khi Nguyên Nguyệt nói xong thì kéo Trương Mộng Phỉ rời đi, đi tới một chỗ không người, nhìn Trương Mộng Phỉ rủ mắt có nước mắt ở trên lông mi, trong lòng vẫn thở dài. Rõ ràng nhìn qua có vẻ cường thế như vậy, thực ra trong lòng yếu ớt không chịu được.
Cô ôm lấy Trương Mộng Phỉ, vỗ lưng cô ấy nói: “Được rồi, tiểu khả ái đừng khóc nữa, chúng ta không chơi với đám người xấu xa kia.”
“Hu hu hu, Nguyệt Nguyệt sao cậu đáng yêu như vậy, nóng giận còn mảnh mai yếu ớt như thế.” Trương Mộng Phỉ giống như không chú ý tới những lời nói kia, điểm chú ý ngược lại đặt lên người Nguyên Nguyệt.