Chương 14: Tiến vào nhà Cảnh Quyến, đi dép lê của anh 2
Nguyên Nguyệt ôm áo khoác của Cảnh Quyến, ngửi được mùi thuốc đông y nhàn nhạt và mùi hương trong veo lạnh lùng thuộc về đàn ông.
Đến nơi, mưa đã tạnh. Nguyên Nguyệt ôm áo khoác và túi đồ đi theo sau Cảnh Quyến, mái tóc ướt sũng dính vào mặt, nhìn hơi chật vật.
Cảnh Quyến mở cửa, cầm đôi dép lê nam cho Nguyên Nguyệt, mình thì đi chân không vào. Lúc này Nguyên Nguyệt mới chú ý tới trong nhà Cảnh Quyến chỉ có một đôi dép lê nam, chắc chắn là Trương Mộng Phỉ chưa từng tới đây, cô cho chân nhỏ của mình vào trong đôi dép lê nam to, rất ấm áp.
“WC ở kia, tự mình vào thay đồ đi.” Cảnh Quyến cởi đồng hồ ra theo quán tính, đặt lên trên bàn. Sau khi nói xong thì không nhìn Nguyên Nguyệt nữa, cầm lấy sách trên bàn đọc.
Nguyên Nguyệt trợn mắt nhìn, nhìn mình một lát, lại nhìn anh một lát: “Em… Không có quần áo để thay.”
Động tác lật sách của Cảnh Quyến dừng lại, nhìn về phía cô: “Ý của cô là muốn quần áo của tôi?”
“Em cảm thấy em chỉ có thể mặc mỗi áo của anh thôi.” Nguyên Nguyệt thấy anh nhíu mày, lùi về sau một bước nhỏ theo bản năng.
Cảnh Quyến chỉ cảm thấy đầu rất đau, vì sao phải dẫn theo phiền phức trở về. Tuy nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn đứng dậy đi về phía phòng ngủ cầm cho cô một bộ quần áo. Một chiếc áo màu trắng rộng thùng thình và một chiếc quần xám dài.
Nhưng mà Nguyện Nguyệt chỉ nhận áo, không nhận quần: “Quần rất dài, em sẽ lau nhà mất.”
“Đừng nghĩ những chuyện này có được không, không mặc cô không sợ bị chết cóng à?” Cảnh Quyến không để ý chút tâm tư của thiếu nữ, nhét quần vào trong lòng cô.
Nguyên Nguyệt chẹp miệng, không hiểu phong tình, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Cầm một bộ nội y trong túi mua hàng vào WC, để quần sang một bên, mở áo ra phát hiện bên trong còn có một chiếc qυầи ɭóŧ, chính là qυầи ɭóŧ lần trước Nguyên Nguyệt lén nhét vào trong túi Cảnh Quyến.
Nguyên Nguyệt mở cửa, ló đầu ra hơi đắc ý nói: “Anh giúp em giặt sao?”
Cảnh Quyến làm bộ như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý gõ laptop không biết lấy ra từ lúc nào, trên mặt có chút phiếm hồng.
Nguyên Nguyệt mặc qυầи ɭóŧ kia vào, lại mặc áσ ɭóŧ mới mua. Mưa quá to, Nguyên Nguyệt còn mặc váy, đã sớm làm qυầи ɭóŧ ướt đẫm. Trái lại đồ lót vì có túi mua hàng nên không ẩm ướt như vậy. Nhưng Nguyên Nguyệt vẫn thay, ném quần áo thay ra vào trong chậu bên cạnh.
Đi ra, Nguyên Nguyệt vừa định gọi Cảnh Quyến, lại vấp phải quần dài dưới chân, kết quả là té ngã.