Nhìn thấy Hạnh Sí rưng rưng nước mắt, lý trí của Lục Chấp Duệ nhanh chóng quay về, sự khó chịu cũng tràn vào trong lòng hắn.
Hắn đang chất vấn Hạnh Sí về chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn Hạnh Sí nói cho hắn biết, giấc mơ mà hắn vừa mơ là thật, thằng khốn trong mơ khác cậu một trời một vực cũng là thật?
Chẳng qua là do hắn đang tức giận vô cớ, do hắn bị tai nạn rồi mơ một giấc mơ, sau đó vừa tỉnh lại liền phát điên lên mà thôi.
Hắn ngồi trên giường bệnh rơi vào trầm tư, mãi cho đến khi Quý Lam đưa Hạnh Sí xuống dưới lầu rồi quay lại phòng bệnh, nhẹ giọng nói với hắn: “Tổng giám đốc Lục, cậu Hạnh đã về rồi.”
Lục Chấp Duệ ừ một tiếng, hắn cầm văn kiện Quý Lam đặt trên đầu giường đang chờ xử lý lên. Số tài liệu này rất ít ỏi, cũng không quan trọng lắm, từ trước đến nay hắn hay có thói quen chừa đủ thời gian cho mình nghỉ ngơi, cho nên mấy công việc quan trọng hắn đều đã xử lý xong trước khi về nước.
Âm thanh duy nhất còn lại trong phòng bệnh là âm thanh loạt soạt khi hắn lật văn kiện.
Một lát sau, Lục Chấp Duệ như lơ đãng mở miệng hỏi: “Cậu ấy có nói gì với cô không?”
Quý Lam đương nhiên biết “cậu ấy” này là ai: “Vừa rồi cậu Hạnh vẫn luôn không nói gì... Nhưng trông tâm trạng của cậu ấy khá là sa sút.”
Lục Chấp Duệ nhìn tài liệu chằm chằm mà không nói năng gì.
Hắn mà còn không hiểu Hạnh Sí nữa à? Tất nhiên là cảm xúc của cậu sẽ sa sút rồi. Đứa nhỏ này luôn thích chuyện bé xé ra to, có đôi khi hắn bận quá, thấy phiền rồi lỡ nói hai câu nặng lời. Lúc đó cậu đã lén lút khóc một lát, huống chi là hôm nay.
Lục Chấp Duệ không khỏi giơ tay lên day day ấn đường.
Hắn không thích lãng phí tinh thần và thể lực vào loại chuyện lông gà vỏ tỏi này, nhưng có thể là do hắn đã nuông chiều Hạnh Sí quá lâu rồi nên luôn bị mấy cái tính tình nhỏ nhặt này của cậu làm cho phiền lòng.
“Cô qua bên truyền thông Diệu Tinh hỏi xem gần đây bên đấy có tài nguyên gì không, sau đó đưa chúng đến công ty của cậu ấy cho cậu ấy chọn.” Lục Chấp Duệ nói: “Có phải tầm hai ngày nữa, bên chỗ Thành Nam sẽ diễn ra hội bán đấu giá đúng không?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lục.”
“Chụp hai món rồi gửi cho cậu ấy xem đi.” Lục Chấp Duệ nói.
“Vâng.”
Đúng lúc này, Lục Chấp Duệ liếc mắt nhìn qua vừa hay thấy cái bình thủy tinh đặt cạnh giường kia.
Cái bình này là kiểu dáng Hạnh Sí hay thích dùng, cái bình trong suốt, phía trên còn dán vài hình đám mây màu xanh da trời.
Lục Chấp Duệ như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường mà vươn tay mở bình thủy tinh đó ra. Quả là vậy, chỉ có mấy cái bánh ở trên cùng là ổn, còn mấy cái bánh quy ở bên dưới trông vô cùng kinh dị.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại cầm một miếng lên rồi bỏ vào miệng.
Quá ngọt, nướng còn bị cháy nữa. Đúng là trong hai, ba năm nay, tay nghề của cậu chẳng có chút tiến bộ nào cả.
Lúc Hạnh Sí ngồi lên xe, Nhạc Anh đã bị hốc mắt phiếm hồng của cậu dọa sợ.
“Sao vậy?” Nhạc Anh hỏi.
Chỉ thấy Hạnh Sí nhếch miệng cười với cô, dáng vẻ thỏ nhỏ điềm đạm đáng yêu vừa rồi ở trong phòng bệnh ngay lập tức tan thành mây khói.
“Không có gì đâu chị.” Hạnh Sí nói: “Không phải là em đi thăm người bệnh à? Kiểu gì cũng phải có thái độ đi thăm bệnh nhân chứ.”
Nhạc Anh tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cậu, thấy cậu ngồi ở ghế sau vừa xoa cổ tay vừa lẩm bẩm.
“Lực tay mạnh quá…”
Âm thanh quá nhỏ nên Nhạc Anh nghe không rõ. Nhưng nhìn biểu cảm như không có chuyện gì xảy ra của Hạnh Sí thì cô nghĩ chắc cũng không có chuyện lớn gì.
“Vậy là tốt rồi.” Nhạc Anh xoay người sang chỗ khác: “Chị đã nói với công ty về chuyện tạm dừng toàn bộ công việc trong hai ngày nay của cậu lại rồi, cậu chỉ cần chuyên tâm đến bệnh viện chăm tổng giám đốc Lục là được. Lên mạng học hầm canh gà rồi ngày mai hầm một chén đưa tới cho tổng giám đốc Lục đi.”
“Anh ta còn thiếu một chén canh gà của em à?” Hạnh Sí cãi lại.
Nhạc Anh nhìn qua gương chiếu hậu liếc cậu một cái.
“Anh ấy không thiếu.” Nhạc Anh nói: “Nhưng cậu có biết gần đây tình thế của Mộc Trừng tốt như nào không? Vừa ra một bài hát mới mà đã có thể liên tiếp thống trị bảng xếp hạng trong suốt một tuần. Cơ mà chương trình truyền hình thực tế mới của truyền hình vệ tinh Tấn Giang đang casting đó, cơ hội tốt như vậy, cậu không muốn tham gia cạnh tranh với cậu ta à?”
Lại lôi Mộc Trừng vào rồi.
Từ lần Mộc Trừng giẫm lên cậu để marketing là Nhạc Anh đã suốt ngày lôi Mộc Trừng vào chủ đề nói chuyện.
Nhưng Hạnh Sí thật sự chẳng thèm để trong lòng. Cái cậu Mộc Trừng này khiến cho người ta thấy rất ghét, nhưng loại người này trong giới giải trí cũng chẳng phải ít. Hơn nữa, cậu ta còn chọn ra mắt ở vị trí trung tâm, con người lại trông rất ngoan, công ty cũng biết tiếp thị; cộng thêm việc cậu ta nhỏ hơn Hạnh Sí hai, ba tuổi, như vậy là là đã có một phần nền rất tốt rồi.
Lượng fan của Hạnh Sí rất cao nhưng tin đồn về cậu lại chẳng tốt đẹp lắm. Mộc Trừng vội vàng đạp cậu một cái cũng là chuyện hết sức bình thường.
Dù vậy, cậu chẳng quan tâm không có nghĩa là cái đội ngũ gào khóc đòi ăn sau lưng cậu không quan tâm; cũng không có nghĩa là những người ghen tị với Lục Chấp Duệ đang nâng đỡ cậu, những người chờ xem cậu bị Lục Chấp Duệ vứt bỏ, giậu đổ bìm leo không quan tâm.
Cậu biết rõ cậu phải dựa vào Lục Chấp Duệ thì mới có thể đi tới ngày hôm nay, không có Lục Chấp Duệ, cậu chẳng có gì trong tay cả.