Chương 4

Cậu bước tới rồi ngồi xổm xuống, bỏ một cái bánh quy vào trong miệng, sau đó đặt một cái xuống trước mặt nhóc Duệ.

“Ăn đi, nếm thử xem tay nghề của anh trai cưng thế nào.” Cậu cười nói.

Chỉ là nhóc Duệ luôn tham ăn lại không thèm để mắt tới bánh quy trong tay cậu, chỉ thấy nó quay đầu sang, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Hạnh Sí.

Hạnh Sí đương nhiên là nhìn không hiểu mớ cảm xúc phức tạp trong ánh mắt mèo con. Cậu thấy nhóc Duệ nhìn cái bình như hổ rình mồi nên cứ cho là nó đang đứng núi này trông núi nọ, thế nên cậu đã vội vàng ôm bình vào trong ngực, sau đó đưa tay sờ sờ đầu mèo con.

“Nhóc Duệ ngoan, bên trong bình là mấy cái bị nướng hỏng rồi, không thể ăn được đâu.” Hạnh Sí cười nói.

“Đây là đồ để cho Lục Chấp Duệ ăn đấy.”

...

Lục Chấp Duệ cảm nhận được một lực kéo cực mạnh. Hình ảnh trước mắt hắn trở nên mơ hồ khiến hắn không khống chế được mà ngất xỉu ngay lập tức.

Sau khi khoảng thời gian hỗn độn ngắn ngủi qua đi, hắn chợt mở mắt ra.

Nơi đây là trần nhà trắng như tuyết của bệnh viện. Tiếng máy theo dõi điện tâm đồ lạnh như băng truyền đến, khi hắn giơ tay lên thì đυ.ng phải chai dịch truyền đang treo bên cạnh giường.

Các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh ngay lập tức xúm lại.

“Ngài Lục, ngài tỉnh rồi.” Bác sĩ đứng đầu hỏi hắn: “Ngài có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”

Lục Chấp Duệ lại nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình.

Đó là tay hắn, thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay còn đang cắm kim truyền nước biển. Thái dương của hắn hơi nhói đau nhưng hắn vẫn thấy rất tỉnh táo.

Là bàn tay, không phải móng vuốt mèo.

Hắn im lặng một lát, các bác sĩ và y tá bên cạnh thì tiến hành kiểm tra nhịp tim và huyết áp của hắn thêm một lần nữa. Họ nhìn tất cả số liệu ở mức bình thường rồi lại nhìn Lục Chấp Duệ đang lạnh lùng ngồi trên giường; Lục Chấp Duệ thì cứ nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình mà chẳng chịu lên tiếng. Bác sĩ đành phải dò hỏi: “Ngài Lục?”

Lúc này Lục Chấp Duệ mới mở miệng nói: “Tôi không sao.”

Giọng nói của hắn hơi khàn, nghe có vẻ không vui lắm.

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Ngài Lục đừng lo, chỉ là chấn thương ngoài da, không bị tổn thương đến não bộ và nội tạng đâu ạ. Nhưng mấy ngày này tinh thần của ngài phải chịu áp lực khá lớn, làm việc quá sức và hơi suy dinh dưỡng, thế nên ngài cần phải truyền nước biển trong hai ngày.”

Cái này đối với Lục Chấp Duệ mà nói thì nó thậm chí còn không phải là bệnh. Hắn luôn luôn khỏe mạnh, do đó hắn cũng chẳng thèm để ý đến mấy lời này: “Ừm, tôi biết rồi.”

Bác sĩ quay đầu ý bảo y tá đứng bên cạnh kiểm tra dụng cụ trong phòng bệnh của Lục Chấp Duệ một lần rồi ghi lại số liệu, sau đó lại bảo y tá thay thuốc cho hắn: “Vậy ngài Lục, có chuyện gì thì ngài cứ bấm chuông nhé.”

Lục Chấp Duệ day day thái dương, gật đầu với vẻ không mấy bận tâm.

Thật kỳ lạ. Hắn vừa bị tai nạn rồi rơi vào hôn mê, nhưng những chuyện xảy ra khi hắn hôn mê thật sự quá quái lạ.

Làm gì có ai nằm mơ sau khi rơi vào hôn mê chứ? Lại còn là một giấc mơ vừa rõ ràng vừa dài dằng dặc như vậy, giống như là hắn đã thật sự biến thành con mèo mà Hạnh Sí nuôi...

“... Ngài Lục?”

Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một âm thanh quen thuộc.

Lục Chấp Duệ vừa ngẩng đầu lên bèn đối diện với đôi mắt ửng hồng, ướt sũng.

Giống hệt với đôi mắt xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng thực ra đó vốn dĩ lại là hai người. Đôi mắt trong giấc mơ của hắn vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ, khi cười rộ lên sẽ híp lại thành một khe hở nhỏ, xấu xa đến mức khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, nhìn lại đôi mắt trước mặt này thì...

Vừa quen thuộc lại vừa chân thật. Trong phút chốc, suy đoán hoang đường vừa rồi của hắn ngay lập tức tan thành mây khói trước đôi mắt này.

So sánh Hạnh Sí của bây giờ với người mà hắn vừa thấy trong giấc mơ, quả thực chính là một người hoàn toàn khác. Hắn bao nuôi Hạnh Sí gần ba năm nên hắn hiểu rõ cậu là hạng người nào. Cậu vừa đơn thuần lại vừa hợp lòng người như một trang giấy trắng, bình thường ngay cả chuyện nói dối cũng không biết; lúc nói dối, cậu chỉ mới nói được nửa câu thôi là đã đỏ mặt nói lắp bắp rồi.

Một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn như vậy mà có thể sống hai mặt được á?

Là do hắn mất trí nên mới biến chuyện “biến thành một con mèo” này thành sự thật mà thôi.

Lục Chấp Duệ chậm rãi thở ra một hơi dài, hắn ấn lên trán mình qua lớp băng gạc.

“Ngài Lục, đầu ngài còn đau à?” Hạnh Sí đang đứng trước mặt ngay lập tức trở nên hoảng hốt, cậu bước hai bước nhanh chóng tiến lên rồi lại chú ý không dám đi tới quấy rầy hắn, chỉ đành bó tay bó chân đứng trước giường bệnh.

Lục Chấp Duệ vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy vẻ mặt bối rối và đau lòng của cậu. Trong đôi mắt nhỏ tinh xảo xinh đẹp kia toàn là nước mắt, giọt nước mắt rõ ràng sáng bóng* như sắp rơi xuống, cứ như đang đau thay cho hắn vậy.

(*盈盈欲滴: Có nghĩa là trong và sáng bóng, sắp nhỏ giọt.)

“Không sao.” Lục Chấp Duệ đã quen với dáng vẻ thích làm lớn chuyện của cậu từ lâu rồi.