Mười rưỡi tối, Lục Chấp Duệ bỏ lại tất cả nhân viên đang tăng ca trong công ty để bước lên xe về nhà.
“Tổng giám đốc Lục.” Quý Lam nói: “Vừa nãy cậu Hạnh gọi điện thoại tới hỏi xem đêm nay cậu ấy có cần đến nhà ngài nữa không?”
Nghe xong những lời này, hành động thắt dây an toàn của Lục Chấp Duệ tạm ngừng lại.
Hắn cụp mắt, trong xe quá tối nên Quý Lam không nhìn rõ sắc mặt hắn. Hai giây sau, cô ấy nghe được âm thanh thắt dây an toàn.
“Bảo cậu ta tới đi.” Lục Chấp Duệ nói.
——
Lúc Hạnh Sí bước ra khỏi phòng ngủ của Lục Chấp Duệ đã là ba giờ sáng. Bước chân cậu hơi lắc lư, sắc mặt không được tốt lắm, vừa nhìn đã biết cậu bị mệt mỏi quá mức, chỉ là đang cố gắng chống đỡ.
Người hầu chờ ở cửa ngay lập tức bước tới, chuẩn bị dìu cậu về phòng ngủ. Nhưng Hạnh Sí lại lắc đầu, đẩy cô ấy ra rồi nói: “Phiền cô nói với quản gia Triệu một tiếng, ngày mai tôi còn có việc nên không thể ở lại nơi này.”
Cậu chủ và cậu Hạnh đều không có thói quen ngồi ăn sáng cùng nhau vào buổi sáng, giữ cậu Hạnh ở lại nhà chính là vì quay về lúc đêm muộn không được tiện. Nghe thấy lời này, người hầu cũng không khuyên can gì nữa, chỉ lạnh lùng dẫn cậu đi thay quần áo rồi đưa cậu ra cửa.
Sau khi lên xe, Hạnh Sí bèn kêu lên một tiếng.
Nhạc Anh - người đang ngồi ở ghế phụ chờ cậu - vừa quay đầu lại thì thấy cậu đang lao lực nghiêng người xoa eo, tay chân luống cuống hạ ghế dựa xuống rồi nằm xuống xe.
“Sao không ngủ lại một đêm rồi hẵng về?” Nhạc Anh hỏi.
Hạnh Sí không ngờ tới Nhạc Anh sẽ đến đón mình nên cậu bị cô dọa cho giật mình hoảng sợ: “Chị Nhạc? Sao chị lại đến đây?”
Nhạc Anh nhìn cậu nhe răng trợn mắt xoa eo: “Tiện đường đi xem một nghệ sĩ biểu diễn vừa mới về, sau đấy tôi nghe thấy cậu gọi xe.”
“Không phải ngày mai em sẽ đi gặp đạo diễn Khương à.” Hạnh Sí nói: “Từ đây trở về xa như vậy, buổi trưa còn bị tắc đường nữa, em nên đi trước thì hơn.”
Rốt cuộc thì cậu cũng tìm được một tư thế thoải mái, cuối cùng cũng có thể nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhạc Anh chê cười cậu: “Không phải cậu nói tổng giám đốc Lục không được à?”
Hạnh Sí trợn mắt nhìn cô: “Hức, ai nói anh ta không được? Chị còn ở đó hóng dưa, chị là quản lý của em hay là của anh ta thế?”
Nhạc Anh cười vài tiếng rồi quay đầu đi.
Hạnh Sí vừa xoa eo vừa chán muốn chết cầm di động chơi.
Hôm nay, cậu vừa mới đến nhà Lục Chấp Duệ thì đã bị đưa đến phòng ngủ của hắn. Từ lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm cho tới mãi vừa nãy vẫn chẳng hề ngừng nghỉ một chút nào.
Buổi tối hôm nay, Lục Chấp Duệ chắc là đã nhịn đến nghẹn rồi; do đó hắn tỏ ra vô cùng hăng hái, hành động cũng rất mạnh mẽ. Hắn liên tục cày cấy, trước sau như một khiến cho sự hung dữ này không phải là một niềm vui mà là một hình phạt.
Hạnh Sí cảm thấy hơi quái lạ.
Im lặng một lúc, bỗng nhiên cậu mở miệng nói: “Chị Nhạc, em cảm thấy không thích hợp lắm.”
“Sao vậy?” Nhạc Anh chỉ lo cúi đầu trả lời tin nhắn.
“Em cảm thấy hình như Lục Chấp Duệ biết em nói gì sau lưng anh ta.” Hạnh Sí nói.
Nhạc Anh nhướn mày: “Hay tại cậu nói bậy sau lưng tổng giám đốc Lục quá nhiều nên có tật giật mình?”
“Không phải! Là thật đấy chị!” Hạnh Sí ngay lập tức phản bác cô.
Lục Chấp Duệ hôm nay rất hung dữ, cậu luôn cảm thấy hắn đang gom hết sức lực lại để trừng phạt cậu, không hề giống với ngày thường.
Nhạc Anh quay đầu lại, nhìn cậu rồi cười một cái.
“Mệt mỏi làm cậu ngu đi rồi.” Cô nói: “Về nhà thì nhớ đi ngủ sớm đi, đừng nghịch điện thoại nữa.”
——
Hạnh Sí vừa mới đi, quản gia đã tới gõ cửa nói cậu Hạnh về nhà rồi.
Sau khi nghe được lời này, Lục Chấp Duệ đang ngồi hút thuốc ở đầu giường chẳng nói năng gì, chỉ thản nhiên ừ một tiếng rồi bảo ông ta đi ra ngoài.
Chờ sau khi quản gia rời khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại thì Lục Chấp Duệ mới nghiền nát điếu thuốc, vỗ tàn thuốc rơi trên ga giường.
Muộn như thế này rồi mà cậu còn sức mà về nhà? Vừa nãy sau khi làm xong, trông cậu như sắp hôn mê đến nơi, ngay cả đứng lên cũng khó khăn.
Chuyện này không thể là giả vờ được đúng không?
Nhớ lại những gì hắn tình cờ nghe được ở nhà Hạnh Sí vào buổi trưa hôm nay, Lục Chấp Duệ cau mày châm một điếu thuốc khác.
Thật thật giả giả làm cho hắn cảm giác nhìn không thấu người này.
Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy bực bội và tức giận nhưng lại bó tay hết cách. Dù vậy, chính hắn cũng không nhận ra rằng trong những cảm xúc này lại không có sự ghét bỏ nào đối với Hạnh Sí.
Thậm chí còn có thêm một loại hấp dẫn mãnh liệt khiến hắn khó có thể chống cự.
Hắn im lặng hút thuốc, nhưng chưa kịp hút hết một điếu thì đã giơ tay lên dập tắt điếu thuốc.
Lục Chấp Duệ xoay người lên giường, kéo chăn.
Hắn muốn thử xem Hạnh Sí về nhà sẽ làm gì.
——
Hạnh Sí nằm trên ghế sa lon, tiểu thuyết trong tay còn 8% cuối cùng.
Cũng không phải là cậu không mệt không buồn ngủ, nhưng ngày mai là ngày gặp mặt đạo diễn Khương rồi, lòng cậu cảm thấy không yên nên không ngủ được. Vị đạo diễn kia nổi danh là trong mắt không chứa được hạt cát nào, cho dù lần này chỉ là gặp mặt cũng đã bị từ chối mấy lần. Vừa nhìn đã biết là ông ấy đang cố ý hạ thấp mặt mũi cậu.
Hạnh Sí cũng chẳng để bụng chuyện bị hạ mặt mũi, cậu chỉ thấy hơi áy náy. Người ta làm phim truyền hình hay nhưng lại bị cưỡng ép nhét một người không có chút kỹ thuật diễn nào vào đoàn, nghĩ thế nào cũng thấy khá phiền.
Hạnh Sí không làm được gì khác, chỉ có thể nỗ lực trong khả năng của mình. Cậu sẽ cố gắng không kéo chậm tiến độ của mọi người.
Nhưng nguyên tác của bộ phim này thực sự rất hay.