Chương 49

“Các vị bằng hữu chào mọi người, hoan nghênh đến với chuyện mục bình luận đạo kỳ. Tôi tên là Phạm Úy Tinh. Ngày hôm nay rất vui vẻ mang đến cho các vị giải cờ vây vòng bán kết Trung Quốc.”

“Du Lượng nhanh lên, trận đấu đã bắt đầu rồi”

Bởi vì Bạch Xuyên còn chưa có xuất viện, nên Thời Quang cùng Du Lượng quyết định ở lại bệnh viện cùng xem trận đấu qua TV với hắn, Thời Quang giục Du Lượng đang trong phòng rửa tay.

Du Lượng mím môi đem trái cây trong tay đưa cho Thời Quang.

“Không phải cậu đòi ăn trái cây sao?”

“Hì, cảm ơn cậu Du Lượng, nhanh ngồi xuống đi trận đấu đã bắt đầu rồi, bọn họ vậy mà còn mời được Lâm Lệ nữa”

Thời Quang cầm nho nhét vào miệng nói chuyện không rõ ràng, kéo Du Lượng ngồi bên cạnh, đợi Du Lượng ngồi xuống cũng đến phần giới thiệu khách mời.

“Bàn cờ này chúng ta vô cùng vinh hạnh mời đến Lâm Lệ cửu đoạn cùng tham gia giải thế cờ. Lâm Lệ cửu đoạn, chào ngài.”

“Xin chào tất cả các vị bằng hữu đam mê cờ vây, rất hân hạnh được giải thế cờ của trận tranh tài lần này.”

“Trận đấu này là trận so tài giữa Phương Tự cửu đoạn, với Triệu Thiên Nguyên, mà hôm nay người chiến thắng có thể bước vào vòng trong cùng ngài gặp gỡ, đối với người đã 4 năm liên tiếp nắm trong tay khởi xướng khiêu chiến, ở đây tôi thật sự nhịn không được muốn hỏi, ngài hi vọng trận chung kết sẽ gặp gỡ ai?”

“Hahaha vấn đề này, kỳ thật mà nói trận chung kết mấy năm nay đều là mấy lão già chúng ta cùng chơi, xác thực rất vô vị, tôi vẫn hi vọng sẽ xuất hiện thêm một khuôn mặt mới”

“Vậy ngài mong rằng Phương Tự cửu đoạn sẽ thắng sao?”

“Cái này, Phương Tự không tham gia vi giáp đấu, trận đấu cuối cùng gần nhất của cậu ấy là hai tháng trước, xem ra thì có chút kém, hi vọng rằng 2 tháng này hắn có tiến bộ.”

“Mặc dù Phương Tự chính là vị cửu đoạn trẻ tuổi nhất thế nhưng dạo gần đây thành tích xác thực không quá chói mắt, rất nhiều người còn nói cậu ta là Thương Trọng Vĩnh đó”

“Cái này đều là người bên ngoài không am hiểu nên nói như vậy, kỹ thuật của Phương Tự kỳ thật rất thành thục, xác thực mỗi lần đều kém một ít, thế nhưng bình cảnh của kỳ thủ nào có dễ vượt qua như vậy. Nếu có thể dễ dàng vượt qua há chẳng phải ai ai cũng đều có thể trở thành vô địch thế giới hay sao? Cậu ấy mấy năm nay lộ liễu như vậy ai nhìn cũng không hợp mắt, nhưng mà trên phương diện cờ vây phát triển kỳ thật lại rất thành công, gần đây nhất chính là thành tích của trang web cờ cũng rất tốt, chung quy mà nói đúng là ý nghĩ của người trẻ tuổi.”

“Xem ra Lâm Lệ cửu đoạn rất thưởng thức vị Phương Tự này, vừa vặn hắn cũng đã ra trận chúng ta đến xem trận đấu trên màn ảnh đi”

Màn ảnh bên trong Phương Tự vừa ngồi xuống, Triệu Băng Phong ngồi đợi đã lâu lên tiếng:

“Phương Tự à nghe nói dạo gần đây trang web cờ vây của cậu phát triển rất tốt ha, phí không ít thời Quang đi, không phải là muốn đổi nghề hướng về phía kinh doanh đó chứ?”

Phương Tự mỉm cười trả lời hắn:

“Triệu Thiên Nguyên nói đùa rồi, tôi chỉ là muốn vì giới cờ vây bỏ ra một ít nổ lực, nghề nghiệp chính đương nhiên vẫn là kỳ thủ!”

Triệu Băng phong nhìn như hoà ái mở miệng nhắc nhở:

“Vậy thì tốt, thân là trưởng bối lại là người từng trải, tôi khuyên cậu một câu vẫn nên chú tâm đến cờ vây hơn, bằng không những năm này sẽ không thể giành được quán quân cùng danh hiệu đâu, lão sư cậu nhiều năm nắm giữ vị trí quán quân cũng không thể giúp cậu được.”

“Phiền ngài nhọc lòng rồi, nghề nghiệp kỳ đàn của tôi vẫn là do lão sư truyền thụ cùng chăm sóc, thế nhưng thành tích vẫn là phải tự mình đạt được, còn tôi có chú tâm vào cờ vây hay không lát nữa không phải ngài sẽ biết sao?”

Phương Tự đẩy gọng kính một cái nổ lực biểu hiện hình tượng hậu bối khiêm tốn.

[Cái này là tiền bối đang quan tâm Phương Tự sao?]

Chử Doanh nhìn Phương Tự cùng Triệu Băng Phong miệng lưỡi sắc bén trên TV hơi nghi hoặc một chút.

[Đương nhiên không phải, như Lâm Lệ vừa nãy mới là quan tâm]

Thời Quang nhìn kỳ si của mình vẻ mặt mê mang chỉ có thể yên lặng thở dài giải thích cho hắn.

[Triệu Băng Phong là đang chèn ép Tự ca, đầu tiên là nói anh ấy gần đây không chăm chú luyện kỳ, mấy năm nay trạng thái cũng không tốt, sau đó lại mang thân phận trưởng bối ngang hàng với Du Hiểu Dương ra ép hắn, gây xích mích ly gián, nói trực tiếp trên sống truyền hình như vậy thật sư là không chút e dè nào]

Quả nhiên Bạch Xuyên bên cạnh cũng không nhịn được bất mãn:

“Triệu Băng Phong này già đầu còn dùng tâm lí chiến đấu loại thủ đoạn này”

Cũng còn tốt trận đấu rất nhanh đã chính thức bắt đầu, hai người đều đứng lên hành lễ, Triệu Băng Phong chấp hắc đi đầu. Đài truyền hình cũng rất nhanh đem hình ảnh chuyển lên bàn cờ.

“Vài bước trước, hai vị đều hạ đến mức quả đoán, Phương Tự lại đi một bước treo cao, Phương Tự này quả thật cũng rất có dũng khí ?”

Lâm Lệ nhìn bàn cờ mở miệng trước tiên.

“Lâm lão sư tại sao ngài lại nói như vậy?”

Một nữ kỳ thủ bên cạnh lên tiếng hỏi, dẫn dắt Lâm Lệ giải thích cho người đam mê cờ càng thêm rõ ràng.

Bởi vì tiểu mục treo cao hai gian cao kẹp chính là ‘yêu đao hình thái’ mà chúng ta đều biết đến, hình thái mà Triệu Băng phong sử dụng thông thạo nhất chính là thôn yêu đao hình thái này, theo lý thuyết nghề nghiệp kỳ thủ rất ít khi chấp nhất với một loại hình thái, bởi vì như vậy sẽ dễ dàng bị người ta nghiên cứu nhằm vào, nhưng Triệu Băng Phong chính là luôn luôn dùng loại hình thái này, tỷ lệ thắng còn rất cao, vì lẽ đó mà rất nhiều kỳ thủ khi gặp phải tình huống như vậy đều sẽ tách ra, mà Phương Tự này đối với tiểu mục lại còn treo cao, chính là đang nói "tôi không sợ yêu đao hình thái của ngài" đang hỏi Triệu Băng Phong có dám ứng chiến hay không?”

“A, chúng ta cũng thấy được Triệu Thiên Nguyên hạ xuống hai gian cao kẹp, Phương Tự lập tức dùng đại phi nối liền, yêu đao hình thái quả nhiên đã xuất hiện, đón lấy chính là..”

Phạm Úy Tinh nhìn thấy tân kỳ phổ hơi kinh ngạc:

“Hả, không phải, Phương Tự biến hình, cậu ấy xông tới một hồi, cờ đen sau khi hạ xuống nối liền với nhau, cờ trắng cảm giác như muốn bị ăn mất, mấy bước này đều rất nhanh là một biến hóa mới sao?”

“Trước nay chưa từng nhìn thấy qua biến hóa này”

Lâm Lệ bước đến bên bàn cờ nam châm, bắt đầu suy nghĩ, từ những bước này có thể nhìn ra cờ trắng của Phương Tự chính là vì lấy thực địa mà đem vòng ngoài chấp tay nhường cho đối thủ, cờ đen theo đạo lý không từ chối vì vậy mà song phương không làm sao do dự đi”

“Vậy Lâm lão sư ngài thấy biến hóa này là ai chiếm ưu?”

“Nếu là tôi tôi càng muốn đi cờ đen, có điều Phương Tự chủ động làm ra biến hóa này hẳn phải có nguyên nhân? Triệu Băng Phong cũng bắt đầu trưởng thi”

“Triệu Thiên Nguyên trưởng thi cũng là chuyện bình thường, ai cũng biết yêu đao hình thái cùng với Đại Băng Tuyết làm cùng nhau, là một trong những Đại Tà hình thái nổi danh phức tạp nhất, thậm chí rất nhiều kỳ thủ còn không thể nắm giữ hoàn toàn, đối với hình thái này cẩn thận cũng không quá đáng, nhân đây Lâm lão sư có thể cùng người yêu cờ giảng giải một chút không?”

“Được, nguyên bản chúng ta thấy hình thái biến hóa này..”Lâm Lệ bắt đầu bày tham khảo đồ.

Lúc này Thời Quang ngồi trước TV cũng thở phào nhẹ nhõm, dựa theo AI phân tích tỷ lệ thắng chiếm 15-20% nếu đi ra hình thái này, hai Người chênh lệch vốn không lớn, Tự ca còn luyện tập rất chăm chỉ, cậu cũng cảm thấy Triệu Băng Phong không có cơ hội thắng.

Quả nhiên cuối cùng đến lúc xế chiều ưu thế liền nghiêng về phía Phương Tự. Triệu Băng Phong quạt quạt cây quạt trong tay cũng không thể bình tĩnh lại được. Đầu đầy mồ hôi, Thời Quang rốt cuộc nhịn không được thổ tào:

“Còn giãi dụa cái gì tình thế như vậy vẫn nên nhận thua đi”

“Triệu Băng Phong mấy năm gần đây dùng yêu đao hình thái chưa từng thua qua đột ngột như vậy vẫn là cần chút thời gian thích nghi, sửa sang lại tâm tình”

Du Lượng bình tĩnh phân tích, cậu cùng Bạch Xuyên đã bày ra tham khảo đồ của bàn cờ, thế cục đã định, căn bản là Phương Tự sẽ thắng, đều cùng nhau đợi Triệu Băng Phong chịu thua.

“Vậy hắn xong đời rồi, từ nay về sau thôn yêu đao hình thái sắp sửa không còn tồn tại nữa” Thời Quang dương dương tự đắc tuyên bố.

“Bây giờ nói cái này còn sớm lắm, tân biến hóa xuất hiện cần phải qua thảo luận một phen, không chừng sau đó liền có phương pháp ứng phó.” Du Lượng không đồng ý với cách nhìn của cậu.

“Này không thể, nếu có ứng phó đối tôi cũng sẽ không đề cử cho Tự ca” Thời Quang rất không phục, muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này, nhưng trên TV Lâm Lệ cũng vừa vặn nói đến chỗ này, Du Lượng không muốn tiếp tục cùng cậu cãi nhau.

“Cậu chờ một chút, nghe xem Lâm Lệ cửu đoạn nói thế nào”

Thời Quang tức giận đến không chịu được, chỉ có thể tìm Chử Doanh oán giận.

“Du Lượng cậu ấy có ý gì! Cái gì mà Lâm Lệ cửu đoạn, em đây cũng là cửu đoạn! ông ấy là quốc thủ, em đây còn là kỳ thánh đây! Là vô địch thế giới đó! Làm sao nghe hắn mà không nghe em?! Chờ một ngày nào đó gặp được Lâm Lệ nhất định sẽ đồ Đại Long của hắn để Du Lượng biết em lợi hại như thế nào!”

[Nhìn dáng vẻ mưu mô này của em xem, còn vô địch thế giới?] Chử Doanh chấp phiến cười trộm.

Thời Quang yên lặng lườm một cái, cậu làm sao cũng nghĩ không thông mình như thế nào gần đây lại đều là bởi vì Du Lượng mà sinh khí, rõ ràng trước đây cậu còn nói Du Lượng chính là tiểu cô nương hay tức giận a?

Ngay tại thời điểm Thời Quang còn ở bên đây dằn vặt, Triệu Băng Phong cuối cùng cũng thu dọn tốt tâm tình, cuối đầu chịu thua, xanh mặt rời đi. Bạch Xuyên lúc trước còn đang yên lặng không lên tiếng bây giờ cũng có thể thở phào một hơi thật dài, lộ ra nụ cười vui vẻ, nắm chặt nắm đấm nhở giọng hoan hô: “thắng rồi!”

Trên TV Phạm Úy Tinh hai đoạn cũng nói đến kết quả thi đấu:

“A, Triệu Thiên Nguyên nhận thua, như vậy chúc mừng Phương Tự cửu đoạn chính thức bước vào vòng chung kết của cờ vây quốc tế năm 2004, cùng Lâm Lệ lão sư tranh đoạt danh hiệu tuyển thủ quốc gia, không biết Lâm Lệ lão sư có muốn nói gì không?”

“Ngày hôm nay Triệu Thiên Nguyên cùng Phương Tự cửu đoạn đã mang đến cho chúng ta một hồi thi đấu phi thường đặc sắc, đặc biệt là Phương Tự đối với yêu đao hình thái rất có nghiên cứu, còn có thể lật đổ biến hóa hình thái này, tôi rất mong chờ được cùng cậu ấy đấu cờ.”

“Được, ngày hôm nay phát sóng đến đây thôi, cảm ơn các vị bằng hữu đam mê cờ vây, chào tạm biệt và hẹn gặp lại”

....

Ngày thứ hai Du Lượng vốn là đang ở trong nhà luyện kỳ lại đột nhiên nghe thấy âm thanh Phương Tự cùng mẹ cậu trò chuyện từ phòng khách, cậu đi ra thì nhìn thấy Phương Tự đang hướng về thư phòng của ba.

“Sư huynh?” Du Lượng lên tiếng chào hỏi.

“Sao anh lại đến đây, hôm nay không phải Vi Đạt đang diễn ra Kỳ Vương tranh bá hay sao?”

“Xuỵt~” Phương Tự đã đi đến cửa nghe cậu hỏi liền lùi lại vài bước đi đến gần cậu nhỏ giọng giải thích:

“Trước tiên mặc kệ cái kia đi, là lão sư gọi anh đến, chắc là do chuyện thi đấu hôm qua, tiểu Lượng em có biết thầy có suy nghĩ như thế nào về cái kia không?”

“Cái kia, à hôm qua về em cũng không có cùng ba nói qua” Du Lượng lại nhíu mày.

“Là Phương Tự à? Sao không vào đi” Du Hiểu Dương bên trong thư phòng nghe được âm thanh của Phương Tự, không tiếng động lên tiếng hỏi, Phương Tự hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vai Du Lượng, sau đó nhanh chóng tiến vào.

“Lão sư, em vào đây” Phương Tự còn ở ngoài cửa chỉnh trang y phục một chút mới mở cửa đi vào, phát hiện Du Lượng cũng vào theo.

“Tiểu Lượng?”

Du Hiểu Dương còn chưa đưa ra nghi vấn Du Lượng đã lên tiếng giải thích:

“Ba muốn cùng sư huynh thảo luận về kỳ ngày hôm qua sao? Con trước đó cũng có cùng sư huynh luyện qua, muốn đến nghe một chút.”

Phương Tự căn bản không biết thái độ của Du Hiểu Dương như thế nào, đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị mắng một trận, nhìn thấy sư đệ mình cũng chủ động đến cùng, cảm động cực kỳ.

“Hai đứa cùng nhau chuẩn bị? Lấy ghế lại đây ngồi cùng nhau nghe”

Du Hiểu Dương gật đầu đồng ý, mới chỉ vào bàn cờ hỏi Phương Tự.

“Ngày hôm qua em nghĩ thế nào về ván cờ đó? ngồi xuống nói thử một chút”

Phương Tự chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Du Hiểu Dương nhìn bàn cờ đã bày xong mấy quân, đem ý nghĩ cùng biến hóa của Thời Quang nói qua một lần sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của lão sư.

Du Hiểu Dương nghĩ một lúc lâu mới hỏi:

“Đây là dòng suy nghĩ của hai đứa?”

“Không phải, thầy còn nhớ Thời Quang không là lão sư của em ấy Chử Doanh nghĩ ra”

Phương Tự đàng hoàng giải thích.

“Chử Doanh? Chưa từng nghe qua người này, là kỳ thủ nước ngoài à?”

“Không phải, kỳ lực của hắn rất mạnh nhưng không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, chưa từng lộ diện, ở trên mạng đánh cờ, là kỳ thủ xếp hạng nhất internet.” Du Lượng hỗ trợ giải thích.

“Một người không chịu lộ diện? Hư hư thực thực như vậy ai có thể rõ ràng?”

Du Hiểu Dương lạnh rên một tiếng từ bỏ ý nghĩ muốn cùng Chử Doanh đánh cờ

“Ba, ba thấy biến hóa này như thế nào?” Du Lượng truy hỏi

“Hai đứa thấy sao?" Du Hiểu Dương hỏi ngược lại.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Phương Tự lên tiếng trước:

“Chúng ta nhận vì xác nhận biến hóa này thành lập, cờ đen thế dày cũng không quan trọng, cờ trắng vẫn có thể chiếm được tiện nghi nhất định”

“Là chỉ biến hóa này?”

“Đại phi sau khi chạm chính là bộ ứng tay tốt nhất, nếu như ác tay, này sử dụng yêu đao hình thái nguy hiểm quá lớn”

“Cũng không phải là hình thái này, hai đứa có nghĩ đến loại hạ pháp này căn bản dòng suy nghĩ chính là "thế không giống lí giải" yêu đao hình thái là vầy vậy hình thái bên trong sẽ như thế nào?”

“Lão sư!” Phương Tự nghĩ đến lúc đầu cùng Thời Quang nói qua điểm 3 -3 cũng có dòng suy nghĩ giống như vậy, hơi kinh ngạc.

“Em nghĩ đến cái gì?”

“Nửa năm trước em có cùng Thời Quang thảo luận qua điểm 3-3, cũng có tỉnh lược trao đổi một chút, nhưng căn vẫn cũng tương tự như dòng suy nghĩ này.”

“Lại là Thời Quang?”

Du Hiểu Dương nhìn Phương Tự bày ra tham khảo đồ, thuận miệng hỏi.

“Ba cảm thấy Thời Quang…Như thế nào?” Du Lượng nhịn không được cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Nghĩ như thế nào chung quy cũng phải hạ một ván mới biết được”

Sự chú ý của Du Hiểu Dương còn đang trên bàn cờ, nhìn tham khảo đồ Phương Tự bày ra, suy tư suy nghĩ về điểm 3-3 .

Phương Tự nhìn tình huống cảm thấy lão sư đã rơi vào trầm tư, trong thời gian ngắn cũng nghĩ không ra kết quả gì, nhớ đến sự tình của Vi Đạt thi đấu khi kết thúc còn cần mình đứng ra, nhìn đồng hồ đeo tay nóng nảy, lấy dũng khí nói:

“Lão sư, em còn có chút việc, thầy xem trước đi em ra ngoài một chuyến lát nữa sẽ trở lại.”

“Chuyện gì mà gấp vậy?” Du Hiểu Dương cau mày, nhưng nhìn người đệ tử đắc ý nhất của mình một chút lại thở dài đồng ý.

“Có việc thì đi đi, ta vẫn còn muốn cẩn thận suy nghĩ dòng suy nghĩ này lại một chút, chờ nghiên thảo sau lại nói tiếp”

“Vâng, cảm ơn lão sư” Phương Tự rốt cuộc thả lỏng.

“Phương Tự em chờ chút”

Du Hiểu Dương nhìn hắn đi lại hỏi dặn dò trở lại:

“Hôm qua em thi đấu rất tốt, cũng không phải là kiểu ăn may, lúc sau còn nhận ra ưu thế của mình vững vàng phản công Triệu Băng Phong, Lâm Lệ so với Triệu Băng Phong còn khó đối phó hơn, em mấy năm nay đều là trầm tâm đi xuống, hiếm thấy tìm lại được trạng thái, nhất định phải duy trì hiểu chưa?”

“Vâng, em biết rồi, cảm ơn lão sư!”

TBC.

Editor: tha thứ cho sự dốt đặc cán mai này của tui nha, thiệt là tui chẳng hề biết tẹo nào về cờ vây hết á nhưng mà vì đam mê cp này quá nên ráng thui à.