Chương 47



Bạch Xuyên nhìn hai người cùng nhau trở lại trôi chảy hỏi một

“Làm sao lại cùng trở về?”

“Vừa văn gặp gỡ, em cũng muốn cùng Tự ca ôn kỳ một chút”

Thời Quang nhìn Phương Tự giải thích:

“Mẹ em hôm nay 9 giờ sẽ tan tầm, em đợi bà ấy cùng nhau trở về, Bạch Xuyên lão sư thầy không ngại để em làm Phiền thêm một hồi chứ?”

“Đương nhiên rồi, Phương Tự gần đây bận rộn quá nhiều thầy nói cũng không chịu nghe, chỉ có buổi tối mới có thể kéo hắn đến luyện một chút, đáng tiếc thầy rời thi đấu quá lâu trạng thái có chút trượt dốc, Thời Quang em có thể cùng hắn luyện kỳ như vậy rất tốt!”

Bạch Xuyên nhìn hai người chủ động chơi cờ liền vô cùng cao hứng.

“Vậy đến đây, vừa lúc anh chuẩn bị thi đấu cùng Triệu Băng Phong, chúng ta luyện cái mà hắn am hiểu nhất đi, yêu đao hình thái thế nào!”

Phương Tự từ sô pha đứng dậy lấy hộp cờ bên cạnh để lên bàn nhỏ, trở mắt nhìn qua Thời Quang.

“Được, Tự ca anh chấp hắc, em gần đây cũng mới học được từ Chử Doanh lão sư một chiêu mới”

Thời Quang ngầm hiểu tiếp lời ngồi lên bàn.

Được hai người liền đứng dậy hành lễ, không phân trước sau Phương Tự chấp hắc đi đầu, hai người thay phiên nhau hạ cờ, một thôn yêu đao hình thái liền nhanh chóng hiện ra.

Thời Quang thấy Phương Tự đi trước hai gian cao kẹp, liền lựa chọn đại phi, Phương Tự cũng không nghĩ ngợi theo hình thái tiếp tục hạ xuống, Thời Quang thuận theo hình thái của hắn hạ tiếp hai bước sau đó tung ra cẩu chiểu, vọt thẳng đến cờ chết của quân đen hạ xuống tiểu mục, đem hai quân tròn ngoài cắt đứt lìa.

Phương Tự sửng sốt nhìn Thời Quang, do dự một chút nghĩ bên ngoài có lợi liền tiếp tục hạ xuống. Sau đó hai người an an ổn ổn không có diệu thủ cũng không có sai lầm, thế nhưng thế cục dần dần lại là Thời Quang chiếm ưu, Phương Tự suy tư một lúc lâu, đặt vấn đề:

“Là bởi vì em hạ bộ trùng ở đây?”

“Không kỳ thật, từ bước hạ về sau em cũng đã chiếm ưu thế rồi.”

Thời Quang nói lời khiến cho người khác không khỏi kinh ngạc.

“Em nói đùa gì vậy? Toàn bộ mặt sau của hình thái này đều là sai? Chuyện này không thể nào?”

Phương Tự khϊếp sợ nhìn cậu.

“Nếu đúng như em nói, từ chạm bắt đầu liền sai vậy hình thái này cũng không thể nhiều năm như vậy...”

Thời Quang đưa tay đẩy ra quân cờ trên bàn ra, tại một khu vực trống bày ra hình thức kinh điển từng bước từng bước đi.

[Này là bộ tục tay?]

Chử Doanh cũng là lần đầu nhìn thấy hình thái này, không nhịn được nghi vấn.

Thời Quang lặng lẽ hướng về phía anh gật gù, cũng vạch ra bước đi này.

“Cái hình thái cuối cùng này cũng có hai phần nguyên nhân, cờ trắng phân đoạn, cờ đen thế dày, không tiếc hạ xuống một bộ tục tay, mọi người đều biết bước này không ra sao, thế nhưng em chọn hạ pháp là tùy ý cờ đen lấy thế, sau đó phát huy tác dụng của hai cái cờ tàn bên cạnh.”

“Hả?”

Phương Tự đầu đầy chấm hỏi, anh theo bản năng liếc nhìn sư huynh mình một cái, thấy hắn cũng đang cau mày suy nghĩ, rốt cuộc nuốt nước bọt một cái, không thể tin nổi.

“Không được, không được, không được, thử lại ván nữa anh vẫn chưa rõ ràng”

“Được”

Thời Quang tính tình tốt đáp ứng hắn, hai người lại tiếp tục hạ kỳ.

“Thế nhưng bố cục vừa mới đến trung bàn, Thời Quang ngẩng đầu nhìn Phương Tự hạ có chút ác tay, còn không tin được quay sang cùng Chử Doanh xác nhận.

“Chử Doanh mấy bước này hình như không đúng lắm?”

[Em nói không sai, xác thực là trạng thái Phương Tự không tốt lắm]

Chử Doanh nhìn Phương Tự sắc mặt tái nhợt cũng nhăn mày lại.

“Tự ca, Tự ca? Anh không sao chứ?”

Thời Quang vỗ vỗ vai Phương Tự.

“Hay là anh nghỉ ngơi chút đi, chúng ta ngày mai lại tiếp tục”

“Anh không sao, ngày mai không được anh còn phải đi Cung Thiếu Niên, em để anh suy nghĩ một chút nữa”

Phương Tự lắc lắc đầu nổ lực khiến bản thân tỉnh táo lại.

“Phương Tự!”

Bạch Xuyên trên giường bệnh không nhìn nổi nữa, nửa tháng nay Phương Tự gắt gao không cho hắn xuất viện, đem mọi chuyện gánh hết lên người, liều mạng công tác, hắn trơ mắt nhìn người cấp tốc gầy xuống, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

“Bất kể cậu nói cái gì ngày mai tôi cũng sẽ xuất viện, cậu không thể tiếp tục như vậy được, thi đấu chỉ còn có mấy ngày nữa liền bắt đầu, trạng thái hiện tại thực sự không được, cậu nhất định phải nghỉ ngơi chăm sóc thân thể điều chỉnh trạng thái tốt nhất để chuẩn bị thi đấu.”

“Sư huynh! Hiện tại không phải lúc!”

Phương Tự nghe vậy thả quân cờ xuống, cuống quýt đứng lên.

“Đợi một chút, hai người đừng nóng vội, không phải Cung Thiếu Niên sao? Em đi”

Thời Quang mắt thấy hai người liền muốn ầm ĩ lên, mau mau mở miệng, hai người đang giương cung bạc kiếm đồng thời kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, Thời Quang nhanh chóng sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

“Những phụ huynh và học sinh kia phần lớn em đều biết, cũng quen thuộc mọi chuyện, hơn nữa em bây giờ chính là một kỳ thủ chuyên nghiệp thân phận chắc chắn có thể xoay sở được, căn bản không cần Tự ca đứng ra”

“Tự ca sự tình của Vi Đạt em không thể giúp được nhưng Cung Thiếu Niên thì em có thể lo, đợi sau khi tan tầm lại đến đây bồi anh luyện kỳ.”

Thời Quang Liếc nhìn Phương Tự lại bồi thêm một câu.

“Không quản anh thế nào em cũng đều có thể hỗ trợ”

Phương Tự còn chưa nói cái gì, Bạch Xuyên ở trên giường liền nhanh chóng phản đối.

“Không được, như vậy quá mệt mỏi, em lại sinh bệnh nữa thì tính làm sao?”

“Cái này có gì đâu, cho đám nhóc kia học còn có thể phí bao nhiêu sức lực? Hơn nữa cũng không có đi mấy ngày, hôm nay là 17, 21 là nghỉ lễ trừ tịch còn có mấy khóa đâu chứ?”

Thời Quang làm ra dáng vẻ dửng dưng,

“Em về nhà cũng phải luyện kỳ, chỗ nào không giống nhau, ở bệnh viện còn có ngũ đoạn ,cửu đoạn, em cầu còn không được đây! Hay là Bạch Xuyên lão sư cùng Tự ca ghét bỏ em tân sơ đoạn?”

“Thầy không có ý này...”

“Vậy quyết định như thế đi”

Thời Quang từ trên đầu giường của Bạch Xuyên lấy Ra một sấp văn kiện không giống nhau cũng không chờ Bạch Xuyên từ chối.

“Em vừa đến liền nhìn thấy, hồ sơ dạy học nghỉ đông? Em lấy về xem trước ngày mai là có thể đi dạy rồi”

Sau đó đứng lên đi.

“Cũng sắp đến giờ rồi, em đi trước đây, ngày mai gặp lại”

“Thời Quang chờ một chút, anh đưa em đi” Phương Tự đuổi theo sau.

“Tự ca?”

Thời Quang cùng Phương Tự đi ra, hai người đều ngầm hiểu ý, đi đến hành lang lúc nãy mới mở miệng.

“Thời Quang, cảm ơn em, mặc kệ kết quả ra sao nếu em không đổi ý sự tình đi đạo trường cứ giao cho anh giải quyết.”

Phương Tự vỗ vỗ vai Thời Quang, thật lòng hướng cậu hứa hẹn.

“Tự ca trước đừng nói những chuyện này nữa, em cũng là vì Bạch Xuyên lão sư, Bạch Xuyên lão sư còn đang chờ anh đó anh mau trở về đi”

Thời Quang hướng hắn cười cười sau đó nhanh chóng rời đi.

Phương Tự nhìn Thời Quang rời đi mới chậm rãi tựa lưng ở trên tường, chỉ có một mình hắn hiểu rõ nửa tháng này áp lực bao nhiêu, không nói trước ứng phó với phụ huynh học sinh cần tiêu tốn bao nhiêu thời gian, thì sự tình ở Vi Đạt cũng đầy đủ phức tạp, nào là sàng lọc người đáng tin cậy, còn phải tiến hành tuyến kỳ Vương tranh bá, thật là bận đến nổi hận không thể chia bản thân thành nhiều phần đi làm.

Hơn nữa khi trước Phương Tự không đủ quan tâm nên còn chưa chú ý đến, bên trong đã có bè phái san sát, phụ thân còn mang đến một số người cũ quả thật là thành sự không đủ bại sự có thừa, thật vất vả mới bắt được chứng cứ đem bọn họ thanh lí môn hộ, kết quả ngược lại vậy mà còn điên cuồng phản công, mỗi ngày đều giống như đội viên lính cứu hoả đi giải quyết hết những rắc rối đến rắc rối nọ mà bọn họ chọc ra, nửa ngày này nhìn như sống yên biển lặng thế nhưng hắn cũng không rõ đã bỏ lỡ bao nhiêu là cuộc điện thoại. Nội bộ công ty chỉ là phiền toái nhỏ, càng bết bát hơn là những người này trước mặt phụ thân hắn còn tố cáo trạng hắn, rõ ràng chính là cáo mượn oai hùm mà, Vi Đạt hiện nay tài chính khởi nguồn đều là phụ thân đầu tư, căn bản không có năng lực thoát ly phụ thân chống đỡ. Hắn bỏ ra rất nhiều tâm tư mới có được sự giúp đỡ của phụ thân, nhưng vẫn phải lấy công trạng để đổi lấy, tiếp tục phát triển với tiền đề hắn lần này phải đảm bảo nhất định giành chiến thắng với trận đấu với Triêu Băng phong, bắt lấy cơ hội khiêu chiến quốc tế, nhưng hắn cũng phi thường rõ ràng mình căn bản không có chút chắc chắn nào, mọi nổ lực cố gắng đều giống như trăng trong nước hoa trong gương, hắn đã đem mình bức đến vách núi cheo leo, nhưng không thể dừng lại, từng bước từng bước một tiến về phía trước.

Phương Tự mỗi đêm nhắm mắt lại đều có thiên ngôn vạn tự không ngừng vờn quanh, mỗi lần cảm giác như mình sắp không chịu nổi nữa lại đến phòng bệnh của Bạch Xuyên ở vạ sư huynh mình, chỉ có ở lại nơi này hắn mới có thêm được chút sức mạnh tiếp tục tiến bước, hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn cái gì nhưng mà hiện tại hắn chỉ muốn bảo vệ tốt cho sư huynh mình. Cũng không muốn tiếp tục tái diễn chuyện khi trước.

Mà hôm nay hắn lại có thể nhìn thấy thêm một tia hy vọng.



“Sao em còn uống nước trái cây vậy?”

Phương Tự ôm lấy cổ Du Lượng giơ chén rượu lên nổ lực để cho tiểu sư đệ của mình mở rộng tầm mắt.

“Phương Tự, Phương Tự, không được dạy hư trẻ con”

Du Hiểu Dương vội vã chỉ vào Phương Tự khuyên can, có điều ngữ khí cũng rất ôn nhu.

“Em ấy cũng không còn là trẻ con nữa, ngày hôm nay uống chút rượu đi.”

Phương Tự thấy ngữ của lão sư không nghiêm khắc cũng không chịu dừng lại.

“Sư huynh, em không uống”

Du Lượng đè lại chén rượu trên tay Phương Tự, vừa vặn mẹ cậu bưng mâm lại đây.

“Đến, đến đến tôm luộc đến rồi, chúc mừng tiểu Lượng của chúng ta chính thức bước vào thế giới kỳ thủ chuyên nghiệp.”

“Đến uống một chén mừng tiểu Lượng không phụ sự mong đợi của mọi người tiến vào nghề nghiệp kỳ đàn”

“Tiểu Lượng, phải không ngừng cố gắng đó”

Du Hiểu Dương chăm chú giao phó.

“Vâng”

Du Lượng cười đến ngoan ngoãn cùng Du Hiểu Dương cạn cốc.

“Chờ đã, còn có một tin vui nữa, chúc mừng lão sư gϊếŧ vào vòng chung kết cúp LP, lão sư thầy vẫn là một bảo đao sắc bén nha, chúc thầy thuận lợi đoạt quan.”

“Cảm ơn, cụng ly”

Du Hiểu Dương cười giơ chén lên.

“Đến, một chén” bốn người cùng nhau chạm ly.

“Phương Tự dạo này em vẫn ổn chứ, sao lại ốm thành như vầy”

Mẹ Du nhìn Phương Tự cả nửa tháng không thấy đâu bây giờ lại gầy thành như vậy có chút lo lắng.

“Vâng, không có việc gì, gần đây công việc có chút bận rộn, lại còn chuẩn bị cho trận đấu với Triệu Thiên Nguyên, nên có chút mệt mỏi, đợi mọi chuyện xong xuôi nghỉ ngơi một khoảng thời gian liền tốt trở lại.” Phương Tự đơn giản giải thích.

“Tuy rằng luyện kỳ quan trọng, nhưng cũng phải chăm sóc cho bản thân tốt một chút!”

Mẹ Du vẫn không an lòng giao phó:

“Hắn nếu như luyện kỳ luyện đến gầy như vậy cũng tốt, thế nhưng hắn bận rộn lại là đặt tâm tư ở cờ vây trên internet kia kìa? Em cần phải tâm trung tinh thần của mình ở trên phương diện cờ vây nhiều hơn, lần này hiếm thấy tiến vào được quốc thủ bản thi vòng cuối cùng, thắng liền có thể khiêu chiến danh hiệu quốc thủ của Lâm Lệ, nhiều năm rồi còn chưa có tiến vào được giai đoạn này. Lần này nhất định phải nắm chặt cơ hội !!”

Du Hiểu Dương nhíu mày ngữ khí bắt đầu nghiêm khắc.

“Lão sư nói đúng, em nhất định sẽ nổ lực”

Phương Tự để đũa xuống, chăm chú đáp lại.

“Hôm nay là ngày vui ông nói chuyện này làm cái gì?”

Mẹ Du nhìn Phương Tự im lặng dáng vẻ có chút không quen, vội vã khuyên can, gắp thức ăn cho anh.

“Nào, ăn con tôm này đi”

Sau khi ăn xong, Du Lượng ở trong phòng đang nghiên cứu Maxim CD trong tay thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Mời vào”

“Tiểu Lượng em có trong đó không?” Phương Tự cầm theo phong thư nghênh ngang đi vào.

“Cái này là cái gì?”

Du Lượng hiếu kỳ nhìn hắn.

“Cái này là lão sư muốn anh giao cho em, vừa vặn thời gian cách ngày đi trại huấn luyện không còn xa nữa cố gắng hưởng thụ những ngày nghỉ này của em đi”

Phương Tự vỗ vỗ vai Du Lượng.

“Vâng, cảm ơn sư huynh, anh ngồi đi”

Du Lượng nhìn phong thư một chút, cũng không có mở ra xem, nhìn Phương Tự dựa trên bàn của cậu, liền chỉ chỉ gế bên cạnh mời anh ngồi.

“Đúng rồi, lão sư biết em thua định đoạn tái có nói gì không?”

Phương Tự vốn là phải đi nhưng mà đột nhiên nhớ đến gì đó, liền xoay người ngồi xuống.

“Ba đã biết rồi, cũng đã xem qua phục bàn, không có nói gì hết”

Du Lượng nhớ đến ván cờ đó, thở dài.

“Dù sao cũng là vấn đề chệnh lệch thực lực, xác thực cũng không có gì tốt để nói”

“Ài, em đừng quá để ý đến, Thời Quang cùng lão sư kia của hắn tuy rằng chính là yêu quái, nhưng đại đa số mọi người nếu đều là nghề nghiệp kỳ thủ thực lực chênh lệch cũng có thể đuổi theo.”

Phương Tự mấy ngày nay quả thật là bị tân hạ pháp của Thời Quang phá hủy cờ vây quan. Cũng không biết là đang an ủi Du Lượng hay là an ủi chính mình.

“Em biết rồi, đúng rồi, Chử Doanh dạo gần đây có tin tức gì không?”

Du Lượng nghe hắn nhắc đến Chử Doanh khó tránh khỏi có chút quan tâm.

“Rất kì quái từ lúc định đoạn tái bắt đầu vẫn luôn không có login, xác thật không có chút manh mối mới nào”

Phương Tự lắc lắc đầu.

“Đúng rồi, lúc trước em cùng Thời Quang ở chung có nghe em ấy nhắc đến không?”

“Cậu ấy thỉnh thoảng có nhắc đến kỳ pháp của Chử Doanh, nhưng chưa từng nói qua chuyện khác”

Du Lượng cẩn thận hồi tưởng nhưng vẫn không có thu hoạch gì khác.

“Chử Doanh ngoại trừ login ở trên internet, cũng chỉ tồn tại qua miệng của Thời Quang, chuyện này quá kỳ quái, sư huynh anh nói xem có phải người tên Chử Doanh này không hề tồn tại?”

Du Lượng đối với ván cờ 6 năm trước của Thời Quang cùng kỳ nghệ cao đấu Chử Doanh giống hệt nhau có chút canh cánh trong lòng.

“Ý em là Thời Quang tự hư cấu ra một sư phụ không có thật? Em ấy có âm mưu gì đây?”

“Em cảm thấy không hợp lý, nhưng không có cách nào bài trừ khả năng này.”

“Cái này dễ thôi, Phương Tự chuyển động con ngươi, nảy sinh ý tưởng.

“Qua một quãng thời gian nữa chính là trận chung kết giải kỳ vương tranh đấu, lúc đó có một trận đấu biểu diễn, Chử Doanh không thể xuất hiện nhưng Thời Quang thì không, sắp xếp cho bọn họ đồng thời đánh cờ, không phải được rồi à?”

“Đúng vậy, vẫn là sư huynh lợi hại”

Du Lượng ánh mắt sáng lên cảm thấy đây là một biện pháp tốt, chỉ là không biết Thời Quang có đồng ý hay không thôi.

“Có đồng ý hay không hỏi một chút không phải được rồi sao?”

Phương Tự cũng không quan tâm vấn đề bày, hướng về ghế sau dựa lưng có chút buồn ngủ.

“Cái này cũng khó nói, dạo gần đây không biết Thời Quang đang bận cái gì, muốn tìm cậu ấy hỏi một chút về sự tình thiêm đội cũng không thấy người đâu, điện thoại thì cậu ấy chỉ nói được có vài câu liền tắt máy.”

Nhắc đến Thời Quang Du Lượng liền nhịn không được nhíu mày.

“À, không sao đâu, em ấy dạo này xác thực cũng có chút bận rộn.”

Phương Tự nhắm hai mắt thuận tiện trả lời.

“Em ấy ban ngày giúp Bạch Xuyên đi Cung Thiếu Niên nhìn chằm chằm đám nhóc kia, buổi chiều lại theo anh đi nghiên cứu ‘yêu đao hình thái’ có điều hôm nay Cung Thiếu Niên nghỉ, chờ anh so xong em ấy sẽ rảnh thôi”

“Thời Quang mỗi ngày đều cùng sư huynh nghiên cứu kỳ hình?”

Du Lượng khϊếp sợ nhìn qua sư huynh mình, lên giọng:

“Sư huynh tại sao anh lại không nói với em?”

“Em nhỏ tiếng một chút!”

Phương Tự đột nhiên ngồi thẳng lưng lên nhìn ra ngoài cửa xác định bên ngoài vẫn yên tĩnh, mới kề sát vào Du Lượng nhỏ giọng giải thích " Những tân hình thái của Thời Quang còn chưa có định luận, anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của em”

“Đối thủ của anh là Triệu Băng phong đó anh cũng dám dùng, phụ thân có biết hay không?”

Du Lượng triệt để khϊếp sợ trước sự lớn mật của bọn họ.

“Vốn là hôm nay muốn cùng lão sư nói một chút, nhưng mà nhìn thái độ của ngài ấy lại không dám nhắc tới”

Phương Tự thở dài, hắn rất rõ lão sư của mình, vì vậy cũng không chắc hôm nay có thể thuyết phục hắn, mà phương pháp hóa giải của Thời Quang chính là hi vọng cuối cùng của anh, anh không muốn từ bỏ.

“Anh luyện kỳ ở đâu? Em cũng muốn đi”

Du Lượng đưa ra quyết định.

“A? không phải ..?” Phương Tự vẫn là muốn cự tuyệt cậu.

“Nếu không tính thêm em, vậy em liền đi nói cho phụ thân biết?!” Du Lượng uy hϊếp.

“Mỗi xế chiều ở phòng bệnh của Bạch Xuyên”

Phương Tự chỉ có thể từ bỏ, nằm trở lại.

“Thời Quang xử lí ‘yêu đao hình thái’ như thế nào?” Du Lượng nhịn không được hiếu kỳ.

“Em ấy trực tiếp đem logic của hình thái này lật đổ, cho rằng đại phi sau khi dựa vào hàng loạt biến hóa đều là thiệt thòi”

Phương Tự vừa nhớ đến lại cảm thấy đau đầu có điều hắn cũng mới hiểu rõ được phương pháp này của Chử Doanh nên cả người đều thanh tĩnh lại vừa nãy có uống một chút rượu, hơn nữa gần nhất cũng có chút uể oải, nhắm mắt lại có chút mơ hồ.

Du Lượng lấy ra bàn cờ bày ra hình thái, suy nghĩ.

“Làm sao có khả năng? Sư huynh..” kết quả vừa quay đầu mới phát hiện Phương Tự đã ngủ ở trên ghế.