“Mọi người xin chú ý một chút đã đến giờ nghỉ trưa, thỉnh tạm dừng thi đấu”
“Ai nha, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi”
Thời Quang nghe âm thanh trên khán đài, hai tay che mặt cảm thán một câu.
“Cậu không sao chứ?”
Thẩm Nhất Lãng nhìn cậu có chút không lí giải giơ tay bấm nút tạm ngừng đồng hồ tính giờ.
“Không có việc gì, chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi một lúc là được rồi”
Thời Quang không cách nào giải thích hoa loa một hồi.
[Tiểu Quang em không sao chứ. Mới bán cục tại sao lại lụy thành như vậy?]
Chử Doanh cũng bận tâm.
“Bởi vì em không thể để Du Lượng nhìn ra a, sau khi trở về Du Lượng nhất định sẽ để em phục bàn, cậu ấy hiểu rất rõ em, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở thôi sẽ bị bắt lấy, em phải thật cẩn thận, Du Lượng mưu mô đến thật tức chết người mà, vì vậy cho nên giữa trưa xong phải so từng li từng tí."
Thời Quang mặt đều muốn nhíu chung một chỗ.
[Vậy em nên chính kinh kinh hạ, hà tất tự tìm khổ?]
Chử Doanh kỳ thật cũng không đồng ý
“Ai, em làm sao mà không hiểu được, đây gọi là tâm lý chiến đấu đó! Thẩm Nhất Lãng thiếu nhất chính là cái gì? Chính là tự tin, em chỉ là làm anh ấy ảnh hưởng năng lực phán đoán, để hắn cảm thấy mình cũng không kém em nhiều lắm, từ đó dựng lên phòng tuyến tự tin, như vậy A Lãng có được lòng tự tin, em cũng không bị làm sao, đây chính là kĩ xảo cao cấp a~”
Thời Quang mạnh miệng cũng không thừa nhận.
[Vậy tại sao em lại sợ tiểu Lượng nhìn ra?]
Chử Doanh trực tiếp nói tới trọng điểm.
“Anh.. Em không thèm nói chuyện với anh nữa”
Thời Quang nghẹn lời bắt đầu chơi xấu.
“Hai người các cậu hạ như thế nào rồi?”
Hồng Hà lẫm lẫm liệt tiến đến chỗ Thẩm Nhất Lãng liếc nhìn bàn cờ.
“Bây giờ thế cục cân xứng mình cũng không có nắm chắc lắm”
Thẩm Nhất Lãng theo bản năng đáp một câu,
Có cái gì đáng xem đâu, nhìn ra gì rồi??”
“Này không phải..” Du Lượng đúng là không nhìn Ra khác thường nào, bố cục nhìn qua có vẻ cân xứng nhưng cũng rõ ràng nhận ra Thời Quang là đang chiếm ưu thế những vẫn có cảm giác kỳ quái, cậu trầm mặc một chút theo bản năng định nói một câu
“Ai, cậu đợi nột chút, không phải cậu thi đấu bên kia sao, thế nào rồi?”
Thời Quang nau mau ngăn cản.
“Cậu hỏi tôi sao?” Du Lượng liếc cậu một cái.
“Hỏi cậu thì sao? Tôi hỏi cậu liền nói? Trước đây sao không thấy cậu nghe lời như vậy? Đi thôi đi thôi, ăn trưa tôi đói sắp chết rồi”
Thời Quang cũng không để Du Lượng chờ đợi hướng Thẩm Nhất Lãng, Hồng Hà gật gù, Sao đó kéo người ra ngoài.
“Có thể được mà cậu có thể cùng Thời Quang đấu ngang tài ngang sức chúng ta phải đi ăn mừng ăn mừng một chút mới được.”
Hồng Hà chờ cậu đi rồi mới vỗ vỗ vai Thẩm Nhất Lãng.
“Mình không đi đâu, cậu giúp mình mang đến một phần cơm là được”
Thẩm Nhất Lãng từ chối Hồng Hà, lại dò hỏi một chút tình huống.
“Cậu bên kia thế nào rồi?”
“Khỏi nói, Du Lượng một đường sống cũng không chừa cho mình, sợ rằng bàn cờ này phải thua rồi”
Hồng Hà tuy rằng thất thế nhưng cùng Thời Quang đấu qua một trận tâm thế cũng vững vàng hơn nhiều. Nhìn Thẩm Nhất Lãng vẫn còn áp lực nặng nè muốn mang hắn đi thư giản một chút.
“Đại ca à, bộ trên mặt mình viết hai chữ bảo mẫu hay sao, đi, mình còn muốn thua đây, cậu còn không an ủi mình chút?”
Hồng Hà vẫn là mang Thẩm Nhất Lãng ra ngoài.
….………….
Buổi chiều thi đấu diễn ra thuận lợi, Thời Quang vẫn duy trì một chút ưu thế của mình Thẩm Nhất Lãng không tìm ra cơ hội đột phá cuối cùng cũng thua, Thời Quang nhìn Thẩm Nhất Lãng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh yên lặng thở dài,những điều có thể làm cậu đều đã làm, Thẩm Nhất Lãng đã thua 3 trận, nếu muốn tiếp tục đấu chỉ có thể chờ xem tiểu phân.
Hai người đồng thời ra khỏi trường thi, Du Lượng cùng Hồng Hà đã đợi sẵn ở bên ngoài chờ hai người bọn họ.
“Ban lão sư nói có làm một bản phân tích thống kê cậu đến xem cùng không?” Hồng Hà mời.
“A, không đi đâu, hôm nay em có chút mệt vẫn là sớm nhanh nhanh trở lại khách sạn nghỉ ngơi”
Thời Quang hiện tại không muốn cùng đối mặt với Thẩm Nhất Lãng cùng Du Lượng, vạn nhất Đại lão sư lại muốn cậu phục bàn, vội từ chối, xoắn xúyt tìm lí do.
“Trước tiên đi bệnh viện”
Du Lượng cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng Thời Quang không muốn đi bệnh viện.
“Ai, u, sốt cũng lui rồi, bệnh cũng khỏi không cần thiết phải đi nữa đâu?”
Thời Quang nhớ đến mấy ngày trước bác sĩ có dặn cậu đến tái khám, cho nên vẫn chưa từ bỏ ý định giãy giụa.
“Không được” Du Lượng không chút nào lãng phí thời gian thuận tiện nói lời từ biệt:
“Vậy chúng ta đi trước”
Thời Quang hướng về phía hai người bọn họ phất phất tay, làm ra bộ dáng không tình nguyện nhưng thực tế hài lòng đi theo Du Lượng.
“Thời Quang làm sao từ lúc buổi trưa liền hoang mang hoảng loạn như vậy, hai người các cậu sao rồi?”
Hồng Hà nhìn bóng lưng Thời Quang rời đi có chút nghi hoặc.
“Mình thua nửa mục” Thẩm Nhất Lãng thở dài.
“Ai, không sao, không phải hôm qua chúng ta đã xem rồi sao? Tích phân vẫn đủ cao sẽ không có vấn đề gì! Chúng ta cũng mau đi xem thôi”
Hồng Hà an ủi hắn đem Thẩm Nhất Lãng kéo về phía trước,vừa đi vừa nhắc tới
“Có điều huynh đệ à cậu cũng thật lợi hại, có thể cùng Thời Quang hạ thành như vậy, hôm nay tôi hạ cũng không sai, nhưng vẫn thua, trái lại lúc đó đối mặt với Thời Quang áp lực rất lớn, cậu nói xem Thời Quang có nói thật không, cậu ấy thực sự thắng được Du Lượng sao?”
“Không thể nào, nhưng mà hôm nay mình cảm thấy Thời Quang cũng không lợi hại như vậy”
Thẩm Nhất Lãng bị hắn nói cho có chút kỳ quái.
Hai người vừa đi vừa thảo luận tiến vào phòng nghỉ ngơi, tiếng Đại lão sư vang lên.
“Hai người các cậu tình huống thế nào rồi, lề mà lề mề cái gì, không phải thua đến không dám trở về đó chứ!”
“Anh nói cái gì đó?”
Vẫn là Ban lão sư khuyên bảo, từ máy tính ngẩng đầu lên nhìn Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng.
“Em thua” hai người chỉ có thể ngoan ngoãn nói ra kết quả.
“Nhìn bộ dạng hai người các cậu xem!! sẽ không phải thấy đối thủ thực lực mạnh liền nhận thua đó chứ? Đáng đời các cậu định không lên đoạn!!”
Đại lão sư chỉ tiếc mài sắc không thành kim, mặc dù đã sớm dự liệu được kết quả, nhưng nhìn thấy bộ dạng của hai người bọn họ như vậy vẫn không nhịn được sinh khí.
“Anh bớt tranh cãi đi”
Ban lão sư lộ ra nụ cười an ủi:
“Thua cũng không sao, Hồng Hà mới thua có 2 trận, tiếp tục giữ vững, Thẩm Nhất Lãng thua 3 trận có điều tích phân đủ cao, chúc mừng các em bước vào vòng trong”
“Ai, cảm ơn Ban lão sư!”
Hồng Hà nở nụ cười, lại hỏi: “những người khác đâu rồi?"
“Điền Mẫn Tẫc, Bạch Tiêu Tiêu, A phúc đều bị đào thải, bước vào vòng kế tiếp có Vương Xung cùng Lí Hiểu” Ban lão sư thở dài.
Hồng hà cùng Thẩm Nhất Lãng vừa cảm nhận được vui sướиɠ liền biến mất hơn phân nửa.
Hồng Hà theo bản năng không quá tình nguyện: “cái này..”
“Cái này cái gì?! Hai người các cậu quan tâm người khác không bằng quan tâm chính mình đi, có thể vào vòng trong liền yên tâm? Không gặp nguy hiểm nữa? Đúng là không có tiền đồ mà, đem ván cờ lúc nãy bày ra cho tôi xem rốt cuộc hạ thành bộ dáng gì?”
Đại lão sư không chút nào cho bọn họ cơ hội thở lấy hơi: “Thẩm Nhất Lãng tới!”
“Ồ” Thẩm Nhất Lãng ngoan ngoãn ngồi trước mặt Đại lão sư phục bàn.
“Em cảm thấy Thời Quang không giống như lúc trước làm cho người ta cảm giác ngột ngạt quá lớn?”
Thẩm Nhất Lãng phục bàn sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa ra nhận xét.
“Há, cậu nói cái này?” Đại lão sư nhìn chằm chằm bàn cờ suy nghĩ, lông mày mạnh mẽ nhíu lại một chỗ.
“Thẩm Nhất Lãng em có thể đối với bản thân tin tưởng một chút được không, nghĩ rằng hai ngày này thực lực đã tăng lên một chút, cái gì mà chênh lệch không lớn như trong tưởng tượng, đừng có tự hù dọa mình, em xem ván này em hạ kỳ thật không tồi.”
“Đại lão sư?” Thẩm Nhất Lãng khϊếp sợ nhìn hắn, có chút thụ sủng nhược kinh.
“Ván cờ này tuy rằng thua nhưng mà nắm bố cục rất ổn định, không nôn nóng không sợ hãi, rất tốt, tình huống bây giờ của em rất nguy hiểm, phải đẩy vào đường cùng mới tìm được đường sống, bây giờ em đã hiểu chưa?”
Đại lão sư hiếm thấy ôn nhu nhìn Thẩm Nhất Lãng không nói lên lời, tiếp tục nói:
“Đã như vậy, vậy cũng chớ sợ nữa, Thời Quang cùng Du Lượng cho dù trình độ so với các hướng đoạn thiếu niên thực sự cao hơn thì như thế nào?, em đến hắn còn không sợ, có thể hạ như vậy còn sợ cái gì?”
“Cảm ơn thầy, Đại lão sư”
Thẩm Nhất Lãng âm thanh có chút nghẹn ngào.
“Cái gì mà cảm ơn Đại lão sư, khóc cái gì mà khóc!!”
Đại lão sư nhìn hắn như vậy cảm thấy khó chịu.
“Đại lão sư, em hôm nay cùng Du Lượng cũng tương tự, thầy cũng nên khen em chứ?”
Hồng Hà vỗ vỗ vai Thẩm Nhất Lãng, nhìn Đại lão sư hiếm khi không mắng người, thử xáo động bầu không khí.
“Chỉ bằng cậu, ai cho cậu dũng khí đó?!”
Đại lão sư nghe hắn nói vậy lập tức đề cao âm thanh:
“Cậu tới, tôi cũng muốn xem cậu hạ ra làm sao?”
“Ai” Hồng Hà vui vẻ hướng về phía trước Thẩm Nhất Lãng cầm lấy hộp cờ bắt đầu phục bàn. Đáng tiếc, Hồng Hà không thể tránh khỏi Đại lão sư rít gào.
“Cậu hạ cái quỷ gì đây? nhân gia Du Lượng người ta mặc dù không có giống như Thời Quang ván cờ trước thống trị thực lực, cậu một chút cũng không nhất nổi phản kích hữu hiệu? Tôi nói cho cậu biết cậu nếu còn dám lên mặt hay thua tiếp trận thứ ba thì sang năm tôi nhất định sẽ tự mình chừng trị cậu?”
“Đại.. Đại lão sư” Hồng Hà bị mắng té tát, đứng lên, một chút tâm tư kiêu ngạo vừa mới nổi lên liền lập tức tan thành mây khói.
“Đại lão sư cái gì? Còn không nhanh cút về luyện kỳ đi!”
Hồng Hà một câu cũng không dám nói, lôi Thẩm Nhất Lãng chạy.
Ban lão sư nhìn xem toàn bộ quá trình còn chưa kịp khuyên câu nào, hai người bọn họ liền chạy đi mất, chỉ có thể oán giận Đại lão sư.
“Anh nhìn anh xem, đãi ngộ cũng quá khác biệt rồi, tôi cảm thấy Hồng Hà đến cũng thật không sai.
“Hai người bọn nó sao có thể giống nhau được, Hồng Hà nếu cậu cho nó một chút ánh sáng, thật sự khen thưởng nó, nó nhất định sẽ coi trời bằng vun, nghênh ngang tự đắc. Còn Thẩm Nhất Lãng cậu cũng không phải không biết, năm ngoái nó thua 1 trận liền vỡ bàn. Năm nay coi như cũng có chút cơ hội nếu thật có thể cho nó chút tự tin liền cố hết sức giúp đỡ.”
“Anh cũng chú ý đến những phương thức này sao?”
Ban lão sư cũng biết ý của hắn, nhưng vẫn theo thói quen khuyên một câu.
“Có điều thực lực của Thời Quang rốt cuộc là như thế nào, lần trước anh cũng không có nói như vậy, thực lực của hắn thật sư ngang bằng với Thẩm Nhất Lãng sao?”
“Làm sao có khả năng Thời Quang hài tử đó chính là lưu thủ a, tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi”
Đại lão sư cũng không dối gạt người bạn nối khố của mình.
“Thủ đoạn này chỉ có thể dối gạt những hài tử chưa từng trải, cậu xem toàn bộ bàn cờ đều hạ đến quy quy củ củ như vậy, không chút sơ hở, lựa chọn không xảy ra vấn đề thế nhưng không xảy ra vấn đề nhất chính là vấn đề!!”
“Hả? Cuộc thi như này còn dám lưu thủ?” Ban lão sư có chút không tin.
“Thằng nhóc này kỳ thật cũng thật tùy hứng, lần trước còn dám ở trước mặt tôi cùng Hồng Hà phục bàn, còn có cái gì không dám? Tôi còn cho rằng cậu ta là khoe khoang mà đến, thế nhưng vẫn là tôi đã trách oan người ta rồi! Nói trắng ra cậu ấy không hề đem những người khác thành đối thủ của mình, cảm thấy không ai có thể tạo thành ưu hϊếp với bản thân cho nên gặp ai cũng muốn giúp một chút, ai.. thật sự quá ngông cuồng, cũng quá ngốc nghếch.”
“Cậu ấy cũng không sợ người khác làm khó dễ mình? Dùng bàn ngoại chiêu sao? Lần này là do cậu ấy gặp phải Hồng Hà cùng Thẩm Nhất Lãng hai đứa trẻ tâm địa lương thuần.”
Ban lão sư đúng là luôn luôn tin tưởng phán đoán của hắn, có chút cảm thán.
“Cậu không thấy Du Lượng luôn ở bên cạnh che chở cho hắn hay sao, một chút cũng không muốn cho hắn chờ ở cửa trường thi đến danh sách đấu thủ cũng không thèm nhìn lấy!” Đại lão sư nhất châm kiến huyết nói.
--------------------------