Chương 41

Thời Quang hôm nay thật sự rất mệt, cùng Du Lượng phục bàn xong liền muốn đi nằm một hồi, kết quả không bao lâu ngủ liền thϊếp đi, chỉ còn Du Lượng ngồi trước bàn cờ, từng nước từng nước lặp đi lặp lại không ngừng thôi diễn ván cờ này, cậu xưa nay chưa từng thấy qua Thời Quang hạ cờ hạ đến đầy tính công kích như vậy, ván cờ này từ lúc bắt đầu thái độ liền phi thường cường ngạnh mỗi một cục bộ, một bước cũng đều không nhường, điều khiển tiết tấu, tất cả biến hóa đều không thể thoát ly khống chế của Thời Quang, đối thủ mỗi lần giãy giụa đều nằm trong tính toán của cậu, từ đầu đến cuối đều chưa từng lưu lại bất kì cơ hội thở lấy hơi nào, cảm giác bị áp bách mãnh liệt làm cho cả người cậu đều trở nên hưng phấn, hận không thể ngay lập tức lay tỉnh Thời Quang dậy hạ tiếp một ván.

Du Lượng nắm chặt nắm đấm, quay đầu nhìn Thời Quang cau mày vừa ngủ vừa ho khan, nổ lực bình phục tâm tình của chính mình. Nhưng càng nghĩ lại càng tiếc hận, ván cờ này tại sao lại không phải là cùng cậu hạ? Bình thường Thời Quang cho dù trung bàn hiếu chiến cũng sẽ có tiến có lui,tiến thoái lưỡng nan, thông thường sẽ đều tinh chuẩn phán đoán đưa ra phương pháp tối ưu nhất, mang một loại cảm giác thành thạo điêu luyện, dễ dàng thoải mái, mà không phải giống như hôm nay biểu hiện ra lực thống trị khủng bố như vậy, cho dù biết mình không phải đối thủ nhưng cũng không cách nào từ chối lối chơi hấp dẫn này.

Là bởi vì đánh cờ không chính thức sao? Du Lượng yên lặng suy đoán, cậu nghĩ khi chính thức thi đấu cùng Thời Quang cũng sẽ gặp phải trận đấu như vậy, bắt đầu chờ mong.

Ngày thứ hai, cuộc thi định đoạn tái toàn quốc lần thứ 6.

Thời Quang làn này không có gặp phải người quen, từng bước hoàn thành thi đấu, vốn còn muốn Thời Quang sớm một chút đi phòng Dịch Giang Hồ nghỉ ngơi, kết quả vừa ra khỏi trường thi liền phát hiện Du Lượng đã ở bên ngoài đợi cậu, Thời Quang chỉ có thể theo Du Lượng tiếp tục đến bệnh viện trị liệu, bọn họ cũng bỏ qua bản danh sách thi đấu vòng thứ 7.

Vì lẽ đó, khi phát hiện ra đối thủ vòng thứ 7 của Du Lượng là Thẩm Nhất Lãng, quả thật cả người Thời Quang đều choáng váng, cậu biết Thẩm Nhất Lãng mỗi lần đến trận thứ 7 liền vỡ bàn, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ là theo phương thức này. Cho nên thời điểm thi đấu đều có chút mất tập trung Không ngừng hướng Du Lượng nhìn xung quanh, trơ mắt nhìn Thẩm Nhất Lãng sắc mặt dần trở nên trắng bệch, biết rõ mình cũng không thể làm gì chỉ có thể lo lắng, muốn mau chóng nhanh nhanh kết thúc, kết quả còn gặp một người hạ kỳ chậm, kỳ hạ đến không ra sao còn chậm đến như vậy, Thời Quang cả người đều bắt đầu nóng ruột.

[Tiểu Quang tĩnh tâm!!]

Chử Doanh soạt một tiếng bung mở quạt ra đem quạt che lại tầm mắt của cậu, thực sự không nhìn nổi, Thời Quang hạ kỳ nhanh như vậy đối thủ chỉ mới bấm biểu Kì cậu liền nhanh chóng hạ cờ không chút nghĩ ngợi, tuy rằng không ác tay nhưng càng hạ xuống lại càng cấp tiến

[Em như thế này làm sao hạ? Rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?]

Thời Quang cau mày đem quân cờ nắm trên tay ném vào lại hộp cờ, lấy cùi chỏ chống lên bàn đè đè lại trán mình.

[Em chỉ là có chút lo lắng, Thẩm Nhất Lãng hằng năm đều sẽ ở vòng thứ 7 này gặp sự cố, thua lần này liền thua liên tiếp, vì vậy cho nên mấy năm nay vẫn định không lên đoạn. Ai có thể nghĩ năm nay liền gặp phải Du Lượng, hắn bây giờ cùng Du Lượng có chút chênh lệch, cũng không biết hạ thành bộ dáng gì? Bằng không chử Doanh anh đến giúp em nhìn một chút?”

[Anh không đi! Coi như có đến thì có thể làm được cái gì? Kỳ thủ khi ngồi trước bàn cờ, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, mặc kệ là hắn hay Du Lượng, em đều không thể làm gì, nếu lo lắng không bằng trước đem kỳ hạ xuống hoàn thành trận này, để đối thỉ sớm chịu thua một chút, cũng có thể sau cuộc tranh tài đến an ủi bằng hữu của em]

Chử Doanh cau mày nhìn Thời Quang dùng quạt chỉ vào bàn cờ trước mặt.

[Được, em hiểu rồi]

Thời Quang cũng ý thức được rằng quan tâm quá ắt sẽ loạn, nhắm mắt lại chậm rãi mở ra, bắt đầu một lần nữa nhìn chằm chằm bàn cờ.

Đáng tiếc đối thủ của Thời Quang không biết lấy đâu ra nghị lực kéo dài thời gian đến tận lúc sắp hết giờ mới hoàn thành, lúc này Du Lượng cũng đã đấu xong đang đứng ngoài cửa đợi cậu. Thời Quang sau khi trị liệu 2 ngày cổ họng một lần nữa có thể phát ra âm thanh, khàn khàn giọng hỏi

“Kết quả thế nào?”

“Tôi thắng” Du Lượng bình tĩnh trả lời, có điều, cậu cũng có chút kỳ quái, bọn họ đều là duy trì toàn thắng liên tiếp tập mãi thành quen, mấy ngày cũng không có dò hỏi kết quả đánh cờ.

“Ồ” kết quả này vẫn là nằm trong dự liệu của cậu, thở dài một hơi, lôi kéo Du Lượng đến phòng nghỉ ngơi của Dịch Giang Hồ.

“Thời gian còn sớm, chúng ta đi phục bàn một chút chứ?”

Du Lượng cũng không hiểu ra sao, mãi đến tận khi bị kéo đến cửa phòng nghỉ ngơi cũng đều không rõ ràng Thời Quang muốn làm gì? Bất quá tới cửa liền nhìn thấy Hồng Hà từ trong phòng đi ra Thời Quang mới vừa vặn ngăn cản hắn lại lịch thiêp hỏi một câu:

“Anh có biết Thẩm Nhất Lãng ở đâu không?”

Hồng Hà còn chưa kịp cùng cậu chào hỏi liền bị hỏi đến sửng sờ, hắn nhìn Thời Quang một chút, lại nhìn sang Du Lượng bị cậu lôi kéo theo, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

“Cậu biết kết quả hôm nay chưa?”

“Ừm” Thời Quang buông xuống mi mắt.

“Tôi cùng Du Lượng đến tìm cậu ấy phục bàn”

Hồng Hà trừng lớn đôi mắt ti hí của mình khϊếp sợ nhìn Thời Quang, nửa ngày mới cười cợt, vỗ vỗ vai cậu.

“Được rồi, anh em rõ ràng ý của cậu, có điều cậu không biết A Lãng không giống như tôi, lúc này vẫn là nên để cậu ấy một mình yên tĩnh, tôi thay A Lãng cảm ơn lòng tốt của cậu, A đúng rồi, cậu thân thể sao rồi, cổ họng tốt lên chưa?”

“À, đã không sao rồi”

Thời Quang biết rõ phục bàn cũng không thể giải quyết vấn đề trong lòng Thẩm Nhất Lãng, thế nhưng lấy quan hệ bây giờ của cậu đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm, cậu lại nghĩ vào lúc trước vốn dĩ muốn cùng Thẩm Nhất lãng hoà hoãn mối quan hệ, kết quả trái lại còn làm cho hắn tức giận tông cửa xông ra, không khỏi cảm thấy bất lực.”

“Này, đây là số điện thoại của em, có chuyện gì cũng thuận tiện liên hệ”

“Được đó, có thời gian liền cùng nhau luyện kỳ.”

Hồng Hà vui vẻ đồng ý, lại trao đổi số di động, chỉ có Chử Doanh để ý đến Du Lượng phía sau nheo mắt, yên lặng thở dài.

Sau một khoảng thời gian trở về Thời Quang cũng không thể đem sự tình của Thẩm Nhất Lãng bỏ xuống, cuối cùng vẫn là không nhịn được đứng trước bàn cờ Du Lượng, chỉ tay lên bàn nghiêng người về phía trước, chọn ra ngữ khí ung dung nói:

“Du Lượng 2 hôm trước tôi cũng phục bàn qua trận đấu với Hồng Hà rồi, cậu cũng phải cho tôi xem bàn cờ hôm nay của cậu một chút.”

Du Lượng ngẩng đầu đôi mắt đen nhánh nhìn lên, Thời Quang có chút hoảng hốt, không tự nhiên tránh khỏi ánh mắt cậu nuốt nước miếng một cái, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mà bên cạnh Chử Doanh đã trợn mắt lên bất an nhìn hai người bọn họ.

“Được” Du Lượng cuối cùng vẫn là đồng ý, Thời Quang vốn tưởng rằng Du Lượng trầm mặc là có ý muốn cự tuyệt, nghe được câu trả lời khẳng định như vậy có hơi kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.Du Lượng đưa mắt bắt đầu thu thập bàn cờ, nhìn Thời Quang không chút phản ứng, trái lại bình tĩnh hỏi cậu:

“Làm sao? Không ngồi xuống?”

“Ồ” Thời Quang như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, ngồi lên ghế, cùng Du Lượng thu thập quân cờ. Du Lượng cũng không tỉ mỉ giải thích cái gì, từng bước từng bước đặt cờ xuống, thế nhưng Thời Quang nhìn từng quân cờ không ngừng đặt xuống cả người đều đổ mồ hôi lạnh, cậu cùng Du Lượng quen biết nhiều năm như vậy, bất kể là trên sàn thi đấu, hay luyện kỳ hằng ngày đều quá mức quen thuộc, cậu cũng biết rõ có lúc còn hiểu rõ kỳ phong của cậu ấy còn hơn cả của bản thân, thế nhưng ván cờ công kích mà Du Lượng dùng cho dù ở trong suốt cuộc đời kỳ đàn của mình cũng có thể nói ít đến có thể đếm được, mà lại va phải đối thủ chính là Thẩm Nhất Lãng, Thời Quang quả thật không dám tưởng tượng hắn bị đả kích đến mức độ nào.

“Chấm dứt ở đây, cậu muốn nói gì sao”

Du Lượng hoàn thành xong phục bàn mới hỏi một câu trong giọng nói mang theo một luồng tức giận.

“Du Lượng!”

Thời Quang nghe thấy ngữ khí của cậu như vậy liền bốc lên một ngọn lửa vô danh, nhưng chưa kịp nói Ra câu kế tiếp Chử Doanh đã ngăn cản trước tiên

[Tiểu Quang em nghĩ kĩ lại đi, tiểu Lượng không hề làm sai bất cứ điều gì?]

Thời Quang hít một hơi thật sâu nổ lực bình định tâm tình của mình, câu đương nhiên biết Chử Doanh nói không sai, nhưng trong lúc nhất thời không thể tiếp thu kết quả như vậy, nhịn một chút mới nói:

“Tôi chưa từng nhìn thấy cậu hạ cấp tiến. . . như vậy”

Thời Quang nổ lực dùng từ ngữ dịu dàng một chút hình dung.

“Cậu không phải cũng vậy sao? Hai ngày trước ván cờ kia để cho tôi mở rộng tầm mắt, vì vậy cho nên tôi cũng muốn thử một lần.”

Du Lượng vung lên chân mày, nhìn tâm tình rõ ràng không đúng của Thời Quang vẫn là nói ra vấn đề cậu nhịn từ trưa.

“Thế nhưng cậu cũng không thật sự quan tâm đến biến hóa của tôi, trái lại là quan tâm đến cái người tên Thẩm Nhất Lãng kia”

“Tôi không có, tôi chỉ là thấy, hắn định đoạn có thực lực không tệ không hy vọng cậu ta bởi vì một vấn cờ mà ảnh hưởng trang thái”

Thời Quang vạn vạn lần cũng không nghĩ đến lần này Du Lượng sẽ thay đổi phong cách, mà người khởi xướng lại là mình, giải thích có chút hỗn loạn.

Thế nhưng Du Lượng vẫn lý giải ý nghĩ kỳ dị của cậu, Du Lượng cả người đều có chút không Thể tin.

“Thời Quang cậu nghĩ mình là Chúa cứu thế sao? Cậu từ đâu có được lòng cảm thông đi trợ giúp mỗi người mà cậu gặp phải?”

“Tôi không phải muốn giúp tất cả mọi người, tôi không giống như cậu nói”

Thời Quang nói có chút gấp, âm thanh cũng lớn hơn, cổ họng càng ngày càng khàn.

“Có cái gì không giống, chúng ta tất cả không phải đều là đối thủ của cậu sao?”

Du Lượng đối với ý nghĩ của Thời Quang càng ngày càng chắc chắn liền tức giận:

“Thời Quang, cậu làm sao vẫn ngây thơ như vậy? Cậu nên biết, trên sân đấu tất cả mọi người đều là đối thủ của cậu, cả tôi, bằng hữu cậu quen hai ngày trước hay cả Từ Tuấn Lãng kia, chúng ta trên sàn đấu chính là kẻ Địch! Chúng ta cạnh tranh bảng A chỉ có 6 cái danh ngạch tiêu chuẩn.”

“Phải, tôi đương nhiên biết họ là đối thủ, nhưng mà cũng không cần phải hạ như vậy, quan hệ chúng ta còn chưa đủ tốt sao? Nếu như trên sân đấu tôi đối với cậu như vậy..”

“Tôi vô cùng tình nguyện!”

Du Lượng nhanh chóng ngắt lời cậu, rốt cuộc cũng rõ ràng ý nghĩ của Thời Quang từ trên ghế đứng lên, ở trên cao nhìn xuống Thời Quang, trên cổ nổi đầy gân xanh.

“Nếu như ý nghĩa của bằng hữu là ở trên sân thi đấu không thể dốc hết toàn lực thì loại bằng hữu này không có cũng được!!”

“Du Lượng! Cậu.. Khụ khụ khụ”

Thời Quang quen biết Du Lượng nhiều năm như vậy, cho dù thời điểm đến khuyên cậu tiếp tục chơi cờ cũng chưa từng dùng những lời lẽ hung ác như vậy, dưới khϊếp sợ âm thanh càng lúc càng lớn, nhưng đáng tiếc cậu quên rằng bệnh tình vừa mới khởi sắc không nên sử dụng âm thanh quá độ, lời còn chưa nói xong liền bắt đầu cuối người ho khan.

Du Lượng theo bản năng vỗ vỗ lưng cậu, nhìn Thời Quang ngẩng đầu lên cũng không biết bởi vì ho khan hay là vì khổ sở vành mắt đỏ lên nhìn cậu, đến cùng vẫn nhẹ dạ, đi tới đem chén nước đưa cho cậu, ngữ khí trì hoãn.

“Thời Quang, cờ vây chính là cô độc, mỗi người có một con đường chỉ có thể tự mình bước đi,nếu như chúng ta thua, đó là do thực lực không đủ, cậu cũng không cần hổ thẹn, cũng không cần phải gánh chịu trách nhiệm hậu quả thua kỳ của chúng ta. Hơn nữa cậu giúp được nhất thời nhưng không thể giúp được cả đời, dưới sân thi đấu cậu có thể giúp đỡ phục bàn, trên sân đấu cậu còn có thể giúp sao?”

“Tôi biết! Tôi cũng chỉ là muốn cùng bọn họ luyện một chút kỳ mà thôi”

Thời Quang ho khan tâm tình cũng bằng phẳng hơn, chỉ có thể phát ra âm thanh thì thầm, cậu rõ ràng ý tứ của Du Lượng, chỉ là cậu không thể mặc kệ được.

“Cậu tốt nhất là như vậy”

Du Lượng mím mím môi không chút nào tin tưởng lời nói hoa loa của Thời Quang, thế nhưng cậu nhìn bộ dáng này của Thời Quang, cũng biết hiện tại không nên tiếp tục thảo luận vấn đề này, nắm chặt nắm đấm, xoay người trở về chỗ ngồi bắt đầu thu thập quân cờ, như không có chuyện gì xảy ra hỏi một câu:

“Còn muốn chơi cờ không?”

Thời Quang nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cậu oan ức lại khổ sợ, còn không nói được dáng vẻ gì, đứng lên trở về phòng ngủ, chỉ có thể cùng Chử Doanh ấm ức.

“Du Lượng làm sao lại như vậy!”

[Kỳ thực anh thấy tiểu Lượng nói không có gì sai, mặc kệ là Du Lượng, Hồng Hà hay Thẩm Nhất Lãng, Thời Quang có phải em đối với bằng hữu có chút bảo vệ hơi quá rồi không? Em đời trước trên sân thi đấu với bọn họ là như thế nào hạ?]

Chử Doanh nhìn Thời Quang đem mình ném lên giường thành một đoàn, tuy rằng đau lòng nhưng vẫn nói ra cảm thụ của mình.

“Chử Doanh sao anh lại nói như vậy!”

Thời Quang đem mình rút thành một đoàn nhỏ hơn.

“Một đời trước đương nhiên không phải như vậy, em chính là sử dụng bản lãnh của mình rồi”

[Vậy sao em lại oán giận Du Lượng hạ quá cấp tiến, còn ở đây tự trách]

Chử Doanh nhất châm kiến huyết, Thời Quang trợn to hai mắt nhìn Chử Doanh, không nghĩ đến kỳ si của chính mình có thời điểm lại nhạy bén đến vậy.

[Em Không có oán giận cậu ta]

Thời Quang thở dài, nhắm hai mắt lại những vẫn nói lời thật lòng:

“Em chỉ là cảm thấy 6 năm trước tham gia cấp bậc thi đấu nhi đồng kia, sau đó phá hủy giấc mơ của người khác, hiện tại cùng giải nhi đồng lúc đó có gì khác nhau? Bất quá lần này người bị thương lại chính là bạn tốt của em mà thôi]

Thời Quang tuy rằng nhắm hai mắt, thế nhưng Chử Doanh vẫn là nhìn thấy nước mắt thấm vào trong gối, Chử Doanh còn chưa kịp nói lời an ủi, Thời Quang lại tiếp tục nói

“Em căn bản không phải Chúa cứu thế giống như Du Lượng nói, trái tim của em kỳ thật rất nhỏ, định đoạn tái từ lúc bắt đầu đến nay đã trải qua nhiều vòng thi đấu như vậy tỷ như Du Lượng hạ vỡ A Lãng, chúng ta cho dù cẩn hơn cũng không biết đã hạ tan vỡ biết bao nhiêu người, thế nhưng muốn trợ giúp cũng chỉ có những người này, em chỉ hy vọng con đường của bọn họ có thể càng thêm thuận lợi hơn thôi, ít đi một chút tiếc nối, thế nhưng có lẽ em tồn tại chính là cản trở to lớn nhất? Em tham gia năm nay nhất định sẽ có một đứa trẻ nguyên bản định đoạn được thất bại, vậy mà em còn vì bằng hữu của mình cướp giật sự tình tương lai của người khác, Chử Doanh có phải em rất ít kỉ không?”

[Không phải vậy] Chử Doanh hoảng loạn ngồi xổm xuống cạnh hài tử mà mình nhìn từ lúc còn bé đến tận bây giờ, nhìn cậu không một tiếng động gào khóc duỗi tay hư hư ôm lấy cậu

[Thời Quang, em mỗi một phân thực lực đều là tự mình nổ lực, cực khổ luyện ra, em không nên vì thế mà cảm thấy xấu hổ, huống hồ mỗi người đều có cuộc đời của chính mình, em có anh, Du Lượng có cha và sư huynh của chính mình, Hồng Hà có Thẩm Nhất Lãng, có Đại lão sư cùng Ban lão sư, các trùng đoạn thiếu niên khác cũng có sư trưởng cùng tài nguyên của riêng họ và tương lai của đạo trường đồng học, nhưng thực lực tăng lên lại là chuyện của bọn họ, cho dù định đoạn thất bại cũng không phải là trách nhiệm của em, chúng ta tận lực là tốt rồi, biết không?]

“Nhưng mà Du Lượng ngay cả bằng hữu cũng không muốn cùng em làm”

Thời Quang nhíu chặt lông mày, cũng không biết là có nghe vào không, còn oan ức oán giận.

[Em ấy chỉ là không biết tình huống nên nói lẫy mà thôi, có khi nào thực sự mặc kệ em đâu? Các em nếu là bằng hữu khẳng định có thể hiểu cho nhau, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc đi]

“Ừm..” Thời Quang mơ hồ đáp một tiếng, được Chử Doanh bên cạnh động viên chậm rãi ngủ

Đợi đến khi Du Lượng đoán Thời Quang đã ngủ rồi mới tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy khóe mắt khô cạn nước mắt của Thời Quang một lúc lâu mới giúp Thời Quang đắp kín chăn mền nằm đến một bên khác, nhưng thật lâu cũng không thể nào ngủ được.

Cũng bởi vậy, lần này vào lúc nửa đêm liền phát hiện ra Thời Quang phát sốt.