Chương 40

Thời Quang rốt cuộc cũng bị Du Lượng kéo đến bệnh viện, chẩn đoán xác thực là bị viêm thanh quản cấp tính, Thời Quang vốn là cho rằng chỉ cần cho thuốc uống liền ứng phó qua được, nào ngờ lại gặp phải vị bác sĩ ôn nhu tận tình phụ trách, thấy Thời Quang ho khan đến lợi hại, còn nghe nói bọn họ phải tham gia thi đấu gần 10 ngày, liền để Thời Quang đến 3 ngày vụ hóa trị liệu, Thời Quang lại nói không ra lời, cậu kháng nghị liền bị Du Lượng cùng bác sĩ đồng thời không để ý, ngay cả Chử Doanh cũng là bộ dáng tuổi già an lòng.

Thời Quang có thể là bởi vì bị ảnh hưởng bởi công việc của mẹ, đặc biệt ghét điều trị bệnh viện, hơn nữa thuốc phun sương có một mùi rất kỳ quái, cậu vừa nghĩ đến còn phải đi thêm ba ngày nữa cả người đều không tốt. Đáng tiếc trên đường trở về vô luận khoa tay múa chân cùng Du Lượng kháng nghị như thế nào, đều bị một câu "Nếu cậu không đi tôi sẽ gọi điện thoại cho dì, để dì tới xem cậu" đánh bại.

Thời điểm Thời Quang trở lại khách sạn cậu cảm thấy máu huyết trên người đều đã ở trong bệnh viện tiêu hao hết, liền đem mình trải thẳng lên trên giường tựa như một con cá muối bị tẩm gia vị, động cũng không muốn động, rầm rì hướng Chử Doanh oán giận.

[Trong miệng em bây giờ đều đắng chát, bệnh viện thật đáng ghét]

[Ai bảo em không chịu chú trọng chăm sóc bản thân, hay là cứ đi đến đó vài lần đi như vậy sẽ ghi nhớ rõ hơn]

Chử Doanh trái lại vô cùng cao hứng.

“A, vậy còn không phải là bởi vì..ai nha! Quên hỏi tình huống của Bạch Xuyên lão sư nữa, ngày hôm qua mẹ em sau khi tiếp nhận mọi chuyện xong liền nói không sao, cũng không chịu tiếp tục nói sau đó thế nào nữa”

[Đúng đấy mau hỏi mau hỏi đi] Chử Doanh cũng tiến đến.

Thời Quang lục tục ngồi dậy, lấy ra điện thoại di động, nhưng mà cũng không dám để bị bại lộ chuyện mình bị mất thanh, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Bạch Xuyên.

Kết quả sau một hồi liền nhụt chí ngã,

“Bạch Xuyên lão sư cái gì cũng không chịu nói, chỉ nói là mình không có việc gì, chỉ cần ở bệnh viện điều dưỡng vài ngày là được, còn nhắc nhở em phải chú ý thi đấu, thầy ấy khẳng định là xem em là đứa nhỏ cho nên cái gì cũng đều không nói với em”

[Có thể là không muốn quấy nhiễu em thi đấu, có điều còn có thể phản hồi tin nhắn chắc là không sao đâu] Chử Doanh an ủi Thời Quang.

“Ai không có việc gì lại còn nằm viện tịnh dưỡng chứ, không nói ra mới khiến cho người ta càng thêm không yên lòng" Thời Quang càng ngày càng lo lắng, ở trên giường lăn qua lăn lại.

“Thời Quang, cậu làm gì vậy?”

Du Lượng ở phòng khách luyện kỳ nghe động tĩnh hô lên một tiếng. Thời Quang giống như bị bấm nút tạm ngưng, dừng lại bất động, thở phào một hơi, lại đem mình trải phẳng trên giường.

[Đúng rồi, tiểu Quang chúng ta để Du Lượng gọi cho Phương Tự hỏi, cậu ta nhất định biết! Hơn nữa cũng sẽ không hướng Bạch Xuyên cùng mẹ em cáo trạng!!]

Chử Doanh dùng quạt vỗ vào tay một cái nghĩ đến.

[Em không đi, nhất định là cậu ta lại cười nhạo em]

Thời Quang tiếp tục nằm yên bất động trên giường.

Du Lượng vốn đang chăm chú luyện kỳ, kết quả nghe thấy âm thanh của chiếc ghế bị kéo đến trước mặt, cậu ngẩng đầu lên thấy Thời Quang đầu tóc rối bời hướng cậu nở ra một nụ cười lấy lòng.

Du Lượng theo bản năng hít sâu một hơi, trực giác nói cho cậu biết Thời Quang bày ra vẻ mặt này chắc chắn đang muốn làm gì đó, cau mày hỏi một câu.

“Cậu muốn cái gì?”

Thời Quang đem điện thoại có dãy số của Bạch Xuyên ra trước mặt cậu, tha thiết chờ mong nhìn Du Lượng, Du Lượng nhìn điện thoại di động một cái hỏi:

“Cậu muốn tôi hỏi thăm tình huống của Bạch Xuyên lão sư?”

Thời Quang gật gù rồi lại lắc đầu đầu, sau đó tìm đến dãy số của Phương Tự đưa đến, Du Lượng tiếp tục hỏi:

“Cậu là muốn tôi tìm sư huynh hỏi thăm một chút tình huống của Bạch Xuyên lão sư?”

Thời Quang lại tìm tin nhắn cậu nhắn cho Bạch Xuyên cho Du Lượng xem, Du Lượng nhìn thấy một chuỗi quan tâm cùng thuyết giáo phía trước cuối cùng là một câu ‘thầy không sao’ triệt để hiểu ra.

“Bạch Xuyên lão sư nói như vậy quả thật là làm cho người ta không yên lòng a, đến cùng tình huống như thế nào cũng không chịu nói”

Thời Quang bị cậu nói đến cau mày, vô cùng đáng thương cuối đầu, cho nên cũng không nhìn thấy Du Lượng hơi nhếch khóe miệng lên, chỉ nghe Du Lượng thở dài một cái.

“Nhưng mà hôm nay bài tập của tôi còn chưa làm xong, cậu đến luyện kỳ cùng tôi, luyện xong lại đánh được chứ?”

Thời Quang đứng lên vỗ lên bàn một cái, nhưng mà Du Lượng phía này lại không chút hoang mang bổ sung:

“Há, tôi quên mất, hôm nay cậu phục bàn lâu như vậy khẳng định cũng rất mệt, không bằng đi nghỉ ngơi một chút đi, sau khi luyện kỳ xong liền gọi cậu”

Thời Quang tức giận đến không chịu được, hít một hơi thật sâu xoay người muốn đi, Chử Doanh còn chưa kịp ngắn cản, di động của Du Lượng bên cạnh vang lên, Du Lượng cầm lên liền nhìn thấy Phương Tự vừa vặn gọi đến, cậu cũng không mở ra ngay, chậm rãi cảm thán một câu:

“A, là sư huynh?”

Thời Quang lườm cậu một cái, ngồi xuống vỗ vỗ bàn cờ, Du Lượng cười với cậu mới mở điện thoại lên.

“Sư huynh?”

“Hai đứa sao rồi? Làm sao anh lại nghe nói Thời Quang sinh bệnh?”

“Sư huynh làm sao huynh biết?”

Du Lượng cùng Thời Quang vẻ mặt khϊếp sợ nhìn nhau.

“Em hôm nay đánh thắng Nhạc Trí, gia gia hắn gọi cho anh muốn anh đến phụ đạo một hồi, thế nhưng anh hiện tại rất bận liền từ chối rồi, đừng nói sang chuyện khác, Thời Quang sao rồi?”

Phương Tự hôm nay bận bịu cả ngày, còn có một số việc cần anh giải quyết, có chút nóng nảy xác nhận tình huống.

“Đã không sao, hôm nay dẫn cậu ấy đi bệnh viện, vấn đề không lớn.”

Thời Quang điên cuồng hướng Du Lượng nháy mắt, Du Lượng rất nhanh cũng hiểu ý.

“Có điều sư huynh anh đừng nói cho mẹ cậu ấy cùng Bạch Xuyên lão sư biết, đợi Thời Quang trở về cũng đã khỏe lại rồi, không cần để bọn họ lo lắng”

“Được, đây cũng không phải một lần, anh lại lần nữa giúp cho mấy em giấu một hồi, chỉ cần hai đứa trở về không có việc gì, anh cũng xem như không hay biết.”

Phương Tự cũng không muốn Bạch Xuyên tình trạng hiện tại biết chuyện của Thời Quang lại lo lắng, anh đang muốn triển khai kế hoạch của mình, sợ sư huynh thật sư kiên quyết kêu anh phải đến bồi hai đứa nhỏ, nên cũng thuận lý thành chương đồng ý.

Thời Quang thở phào một hơi, lại đem điện thoại của mình cho Du Lượng xem.

“Sư huynh tình trạng của Bạch Xuyên lão sư như thế nào rồi, nghe nói phải nằm viện rất lâu?”

“Kỳ thật đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi, hắn lần này nghiêm trọng như vậy cũng là do sinh hoạt không có quy luật tạo thành tổn thương bạo phát, hiện tại vừa vặn nhân cơ hội này để hắn điều dưỡng một hồi luôn”

Phương Tự tranh nặng tìm nhẹ cũng không muốn để hai đứa trẻ biết quá nhiều đang muốn dặn dò hai đứa nhỏ chuyện thi cử thì lại có cuộc gọi mới điện đến, chỉ có thể mau mau kết thúc.

“Mấy đứa đừng suy nghĩ quá nhiều, thi đấu cho tốt, anh còn có điện thoại, cúp máy trước đây.”

Bên này Thời Quang nghe Phương Tự nói vậy cũng yên lòng, nhìn Du Lượng đang bắt đầu thu thập bàn cờ, chỉ có thể thở dài dự định cùng cậu ấy đánh một ván, kết quả Du Lượng lại nói một câu:

“Tôi hôm nay hiếu kỳ ván đấu của cậu chúng ta phục bàn đi”

Thời Quang làm sao cũng không nghĩ đến Du Lượng lại nói như vậy, chưa kịp phản ứng, Du Lượng lại không biết từ đâu lấy ra giấy bút nói:

“Không nói được vậy viết ra đi”

Thời Quang đến hiện tại cũng biết được Du Lượng đang cố tình tìm việc, trên trán nổi lên một sơi gân xanh, cầm bút viết, “tôi cờ đen, Hồng Hà cờ trắng..để tôi bài trước đầu tiên chúng ta trước mô phỏng một hồi.”

Du Lượng cũng không tỏ ý kiến, gật đầu đem hộp kỳ đưa cho cậu.

Thời Quang cầm hộp kỳ bộp một tiếng đặt trên bàn.

Chử Doanh bên cạnh nhìn hai người dáng vẻ giương cung bạc kiếm, nuốt nước miếng một cái.

[Cái kia, bàn cờ này, anh cũng đã xem qua rồi, anh đi trước đây!]

Nói xong cũng không đợi Thời Quang phản ứng liền biến mất.

Thời Quang cũng ko quan tâm đến Chử doanh, âm thầm nói dọa

[Tôi hôm nay ngược chết cậu, Du Lượng!]

TBC.

***************