Chương 37

Ở trong phòng bệnh, Bạch Xuyên yên lặng nằm ở trên giường. Ngày hôm nay mất một lượng máu lớn nên gương mặt tái nhợt, môi cũng xám trắng. Cả người đều chìm hãm ở trong chăn, nhìn qua đặc biệt yếu ớt. Phương Tự từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, trong ấn tượng của anh Bạch Xuyên vẫn luôn ở phía trước vì anh cản đi gió bão, nhiều năm như vậy rồi anh đã hình thành thói quen có sự tình liền đến tìm hắn bởi anh biết rằng hắn sẽ mãi bao dung anh tùy hứng, anh cũng sẽ mãi mãi ở trước mặt sư huynh mình không một chút kiêng dè. Thế nhưng Phương Tự không nghĩ rằng mình không kiêng dè gì trước mặt hắn lại là lấy tổn thương của Bạch Xuyên đổi về, mà Bạch Xuyên lại không hề mạnh mẽ như anh nghĩ kiên cường chịu đựng.

Phương Tự nhìn bộ quần áo bệnh nhân đặt bên gối Bạch Xuyên, nhớ tới thời gian ma ma trước khi đi phân phó, đưa tay về phía chăn màu trắng. Mặc quần áo ra ngoài ngủ sư huynh nhất định sẽ không thoải mái, Phương Tự chột dạ tìm cho mình một lý do.

Chờ anh chậm rãi vén chăn ra, lại cảm thấy tim mình muốn ngừng đập, trên áo sơ mi trắng lộ ra một mảng lớn vết máu đỏ sậm, tuy rằng đã có chút khô cạn, nhưng vẫn làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, Phương Tự quả thực không dám tưởng tượng sư huynh mình từng ngụm phun ra những vệt máu này như thế nào, anh dùng sức nắm chặt chăn, ánh mắt dần dần có chút đỏ lên, hiện thực tàn nhẫn cứ như vậy trực tiếp bày ra trước mắt .

Phương Tự cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, thẳng đến khi Bạch Xuyên đang ngủ cảm thấy có chút rét lạnh cố gắng cuộn mình lại, anh mới tỉnh lại như mộng, run tay cởi nút áo Bạch Xuyên. Phương Tự đương nhiên đã gặp qua thân thể sư huynh, nhiều năm trước một lần say rượu vượt quá khuôn phép, anh từng đo từng tấc từng tấc da thịt của sư huynh, anh cho rằng ngày hôm sau mình sẽ bị mắng, sẽ bị đánh, nhưng chỉ nhận được một câu:

“Chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì”

Mà ngay khi anh cho rằng sư huynh sẽ bao dung anh như trước kia, Bạch Xuyên lại nhanh chóng rời khỏi kỳ đàn chuyên nghiệp, sau đó hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh. Lúc trước Phương Tự cơ hồ sụp đổ, thiên tân vạn khổ mới tìm được sư huynh ở Cung Thiếu Niên, nhưng từ nay về sau cũng không dám vượt lôi trì một bước nữa.

Cho dù sau đó cho tới bây giờ bạn gái Phương Tự cũng chưa từng đoạn tuyệt, nhưng chỉ có chính hắn mới biết sau mỗi lần say rượu trong mộng xuất hiện là cái gì. Thế nhưng, bất kể là trong trí nhớ hay trong mộng, sư huynh cũng không nên như vậy, dây điện lộn xộn dán lên điện cực trước ngực nối liền với máy móc không biết tên, trên cánh tay còn chôn kim tiêm, xuyên thấu qua băng y tế trong suốt có thể nhìn thấy ống kim thật dài đâm vào trong mạch máu, trong ống thông còn có tơ máu thấm vào, cơ bụng và cơ bắp lưu loát vốn nên có cũng biến mất không thấy, chỉ có một lớp da thịt mỏng phủ lên xương cốt, Phương Tự đυ.ng cũng không dám đυ.ng nhiều, cẩn thận muốn giúp Bạch Xuyên thay quần áo, nhưng thật sự là làm không tốt. Bạch Xuyên nhíu mày, bộ dáng ngủ không yên.

Phương Tự lăn qua lăn lại một thân mồ hôi, rốt cục trước khi Bạch Xuyên tỉnh lại cũng hoàn thành nhiệm vụ, giúp Bạch Xuyên trùm chăn xong mới thở phào nhẹ nhõm. Anh xoay người nhặt quần vẫn còn trên mặt đất lên, ba một tiếng điện thoại di động trong túi quần rơi xuống đất, điện thoại di động điều chỉnh chế độ im lặng lóe sáng, im lặng nhắc nhở có điện thoại gọi đến.

Phương Tự nhìn số có chút quen mắt trên màn hình, ấn nút kết nối còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền ra âm thanh bối cảnh ồn ào cùng lời chào không lễ phép.

“Bạch Xuyên à, sao hôm nay cậu còn không tới? Tôi thật vất vả mới mời được ông chủ Trương, năm trước trong tay có máy chủ nhưng chỉ có một nhà như vậy, cậu còn không mau tới đây uống mấy chén với người ta, nhanh chóng lấy hàng trong tay? Tôi có thể nói với cậu hôm nay Vi Đạt bởi vì số người online quá nhiều máy chủ đã bị treo nhiều lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm của người dùng, cậu cũng không phải không biết cuộc thi cờ vây quan trọng như thế nào, Phương Tự đem Vi Đạt giao vào tay cậu, cậu làm việc như vậy sao?

“Đủ rồi!”

Phương Tự rốt cuộc nghe không nổi nữa, bản thân hắn mời sư huynh ăn một bữa cơm còn phải cân nhắc kỹ càng, không nghĩ tới loại tiểu nhân vật vẫn luôn cúi vâng vâng dạ dạ trước mặt hắn sau lưng lại dám đối đãi bạch xuyên như vậy, hắn quả thực đau lòng muốn chết, nhịn cả buổi chiều một bụng lửa giận rốt cục cũng có lối thoát phát tiết.

“Bạch Xuyên là được tôi mời tới hỗ trợ giám sát nghiệp vụ của công ty, ai cho ông quyền bắt hắn đi xã giao gì đó?!”

Thanh âm người đối diện dừng một chút, âm thanh bối cảnh ồn ào cũng dần dần yếu đi, Phương Tự quay đầu lại nhìn thấy sư huynh bị giọng nói của mình ầm ĩ, ngủ càng thêm bất an, vội vàng cầm di động nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến hành lang nghe giọng nói nịnh nọt biến hóa của đối phương,

“Phương tổng, ngài trở về rồi sao? Tôi không phải là nhìn Vi Đạt xảy ra vấn đề cho nên sốt ruột sao?”

“Ông câm miệng, tại sao máy chủ gặp vấn đề không nói cho tôi biết? Khi nào Vi Đạt mua bao nhiêu máy chủ còn cần đi uống rượu nói lí? Lúc trước chính là tên mập mạp họ Trương kia nhất định phải nịnh bợ lên cung cấp máy chủ, ai cho hắn lá gan dám đoạn hàng hóa của Vi Đạt? Là ông có phải không?”

“Không phải, Phương tổng đây không phải là cuối năm tồn kho ít sao...”

“Ít cái rắm! Toàn bộ phương viên chỉ có một nhà hắn? Ông đừng tưởng rằng tôi không biết rõ tâm tư của ông, cũng đừng tưởng rằng ông là người của ba tôi bên kia tôi liền không dám thu thập ông!”

“Ai nha, tôi nói Phương đại thiếu gia của tôi ơi, ngài lấy đâu ra nhiều tức giận như vậy a?”

Người đối diện nhìn thấy ứng phó không được, rốt cục nhịn không được lộ ra răng nanh.

“Ngài là kỳ thủ chuyên nghiệp, không hiểu loại chuyện thương mại này, bất quá nếu đã nhắc tới chủ tịch, liền ngẫm lại tôi mang theo nhiệm vụ chủ tịch Phương giao cho đến giúp ngài trông nhà a. Vây Đạt tuy rằng mới bắt đầu, nhưng cũng không phải tùy tùy tiện người nào cũng có thể giám sát, ngài liền tìm một kỳ thủ đóng quân kiêm nhiệm đến quản sự, cũng danh bất chính ngôn bất thuận không phải sao? Đừng nói là tôi, những huynh đệ khác dưới tay cũng không phục?”

“Ông đây là đang uy hϊếp tôi?”

Phương Tự nghiến răng nghiến lợi, chưa bao giờ nghĩ tới người tín nhiệm nhất lúc trước, phó thủ từ trong tay phụ thân lại dám nói như vậy.

“Sao có thể, tôi chỉ là nói thật mà thôi, bất quá tôi cũng là nhìn ngài lớn lên, vẫn là đề nghị ngài nên đem tinh lực đặt ở trên cờ vây, chủ tịch còn chờ ngài đoạt quán quân thế giới! Được rồi, ông chủ Trương còn đang chờ tôi, nếu ngài nghĩ không ra thì hỏi chủ tịch nhiều một chút, chúng tôi cũng không làm gì sai.”

Đối phương cuối cùng cơ hồ là xé rách mặt mũi, trực tiếp cúp điện thoại.

Phương Tự thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngẫu nhiên bị sư huynh ghét bỏ, chưa từng bị đối đãi như vậy, tức giận đến có chút không thở nổi, còn chưa nghĩ kỹ làm sao gọi điện thoại cho phụ thân liền nghe thấy thanh âm sư huynh từ trong phòng truyền đến:

“Ai ở bên ngoài?”

Phương Tự giật mình xoay người vọt vào phòng bệnh, phát hiện Bạch Xuyên đang muốn ngồi dậy, vội vàng đè anh lại.

“Sư huynh, bác sĩ nói anh phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể đứng lên.”

“Phương Tự? Sao cậu lại ở đây?”

Bạch Xuyên nhìn thấy Phương Tự cũng sửng sốt.

“Sư huynh xảy ra chuyện lớn như vậy em làm sao có thể không trở về? kỳ nghỉ đông Sư huynh vốn đã bận rộn, em còn đem chuyện Vi đạt đẩy cho sư huynh, là em đem sư huynh làm mệt đến sinh bệnh, đương nhiên là phải trở về chiếu cố sư huynh bồi tội rồi.”

Phương Tự yên lặng điều chỉnh cảm xúc, làm cho ngữ khí thoải mái một chút, còn lộ ra nụ cười, đáng tiếc lông mày nhíu chặt vẫn bại lộ hắn.

“Tôi không cần cậu chăm sóc, cậu có nghĩ đến sự việc thi đấu phải làm sao không? Tôi nói với cậu mấy tháng này phải luyện cờ cho tốt không còn đến một tháng nữa là..”

Bạch Xuyên vừa nói vừa sốt ruột muốn ngồi dậy, Phương Tự lần nữa đè hắn lại, cắt ngang lời:

“Sư huynh, thời gian kịp, thật sự kịp, em trở về luyện kỳ cũng giống nhau thôi!”

“Vậy còn Thời Quang và Du Lượng phải làm sao?”

Bạch Xuyên lại bắt đầu lo lắng cho hai đứa trẻ.

“Bọn nó lớn như vậy, có thể chiếu cố tốt cho mình, hiện tại cần chiếu cố ngược lại là chính anh đó.”

“Tôi không sao, bệnh cũ mà thôi , đúng rồi, cậu trở về tôi liền phải nói với cậu một tiếng, Vi đạt nhân số online gần đây. .”

“Em biết, vấn đề máy chủ có phải hay không, vừa rồi giám đốc gọi điện thoại cho anh em đã nhận, đã nghe ông ấy báo cáo qua, anh yên tâm, vấn đề không lớn em có thể giải quyết được.”

Phương Tự thật sự không biết làm thế nào để cùng Bạch Xuyên nói chuyện Vi đạt, hiện tại cũng không phải giống như trước kia đem điều không như ý nói cho sư huynh cầu an ủi, trong lòng hắn dấy lên một đoàn lửa, muốn đem những chuyện xấu xa này ngăn ở bên ngoài vĩnh viễn không cho sư huynh biết.

“Vậy được, tôi quả thật cũng không am hiểu những chuyện thương nghiệp của cậu, vẫn là ngày mai trở về lớp dạy thôi.”

Bạch Xuyên hiện tại cũng không có tinh lực suy nghĩ nhiều, còn bởi vì mất máu quá nhiều có chút choáng váng.

“Sư huynh, anh có thể suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân không? Anh vừa mới từ Quỷ Môn Quan trở về, hiện tại cũng không thể xác định trong dạ dày có điểm xuất huyết nào khác hay không, còn đi dạy đây là không muốn sống nữa sao?!”

Phương Tự rốt cục nhịn không được rống lên, hắn nghe sư huynh từ khi tỉnh lại đã bắt đầu quan tâm thi đấu của mình, lại quan tâm tới Thời Quang Du Lượng sau đó còn quan tâm Vi Đạt, nhưng một chút cũng không quan tâm đến bệnh tình của mình, thật sự nhịn không được nôn nóng. Nhưng sau khi rống xong, nhìn khuôn mặt tái nhợt của sư huynh càng thêm khổ sở, lặng lẽ xoay người ấn ấn mắt mình, chậm rãi thở ra, không muốn để cho Bạch Xuyên nghe ra sự khác thường.

“Bây giờ là thời gian thi đấu định đoạn và thi đấu thăng cấp, các kỳ thủ ở thành phố Phương Viên đều tham gia thi đấu, rất khó tìm được người thích hợp trợ giảng, nếu như bây giờ tùy tùy tiện đình chỉ học thì sau này muốn làm thì rất khó, tôi dù sao cũng phải chống đỡ mấy ngày này. Tôi không có gì để vội vàng quay lại nghỉ ngơi.”

Bạch Xuyên biết Phương Tự vẫn không ủng hộ công tác giảng dạy của mình, nhắm mắt lại tỏ vẻ không muốn nói nhiều.

Phương Tự nhìn bộ dáng kiên trì của hắn, vừa mới nuốt trái đắng anh không dám sử dụng thủ đoạn nhỏ kia ứng phó sư huynh nữa, trong lòng vừa chua xót vừa khổ sở, lần đầu tiên anh thống hận bạch xuyên quật cường cùng sự vô năng của mình, cố gắng làm cho đại não đình công vận chuyển, “

“Em tìm người giải quyết.”

Phương Tự sửa sang lại suy nghĩ, sau khi phát hiện Vi Đạt xảy ra vấn đề cũng không dám cho những kỳ thủ khác đóng quân, cố gắng tìm ra giải pháp.

“Tuy rằng hiện tại đại đa số kỳ thủ đều đi thi đấu, nhưng trận đấu định đoạn đã qua bốn vòng, hôm nay sẽ lục tục đã có người trở về, bọn họ tuy rằng bị đào thải, nhưng lấy trình độ bọn họ có thể tiến vào giải đấu này giác ngộ cho mấy đứa nhỏ vẫn là không thành vấn đề, em một hồi gọi điện thoại cho đạo tràng quen biết, gọi hai ba người, chất lượng gom góp lại.”

“Không được rất nhiều phụ huynh đến tham gia báo danh là vì nghe nói có một kỳ thủ ngũ đoạn giảng dạy, làm như vậy bọn họ nhất định không chịu”

Bạch Xuyên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt phong cách ăn bớt nguyên liệu của Phương Tự.

“Anh nghe em nói hết đã”

Phương Tự cũng nghĩ tới Bạch Xuyên sẽ không đồng ý vội nói:

“Hướng đoạn thiếu niên bọn họ không được không phải còn có em hay sao? Nghề nghiệp cửu đọan dạy cho bọn nhóc nhi đồng còn không đủ?”

“Cậu đùa cái gì vậy?”

“Em không nói đùa.”

Phương Tự nghiêm túc hứa với Bạch Xuyên:

“Em khẳng định không phải mỗi ngày đều đi, hai ngày một lần đi, cũng không cần giảng bài, đánh nhiều một chút, cùng mỗi đứa nhỏ chơi cờ hướng dẫn, nói phương pháp luôn là đủ rồi.”

“Phương Tự, cậu...”

Bạch Xuyên giống như không quen biết nhìn Phương Tự, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

“Cũng tốn không bao nhiêu công sức, sư huynh nếu lo lắng chuyện em chuẩn bị thi đấu, không bằng sớm một chút tốt lên, mới có thể nhanh chóng xuất viện giúp em.”

Phương Tự biết Bạch Xuyên đang lo lắng cái gì, sớm ngăn cản lời nói của anh, ngồi trên ghế đầu giường đưa tay che mắt Bạch Xuyên, giọng điệu chậm lại.

“Mau ngủ đi, tin tưởng em, đem tất cả mọi chuyện đều giao cho em, được không sư huynh?”

Tất cả lý do phản đối của Bạch Xuyên đều bị Phương Tự chặn lại, cố gắng suy nghĩ luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, đáng tiếc thân thể thật sự không ủng hộ anh làm như vậy, còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, liền nặng nề ngủ thϊếp đi.

Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh yên lặng, chỉ có mấy dụng cụ y tế không phân biệt được tác dụng gì, tích tắc vang lên không ngừng, Phương Tự cũng không nhúc nhích, chỉ híp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.