Chương 36

Đợi Thời Quang thở hồng hộc trước cửa gian phòng, cũng đã biết rõ tình huống, một bên gõ cửa một bên động viên vị lão sư đã có chút hoảng

“Em đã hiểu rồi, tiết khóa ngày mai cô không cần lo lắng, em sẽ giải quyết, Bạch Xuyên lão sư đang ở bộ phận cấp cứu sao, cô giúp em giữ thầy ấy lại đợi chút nữa sẽ có người đến hỗ trợ, gọi số này có thể gặp được cô sao? Được, vậy em cúp máy trước, cô đợi tin tức của em đi.”

Chờ Du Lượng mở cửa ra vừa vặn nhìn thấy bộ dáng Thời Quang đầu đầy mồ hôi cúp điện thoại, có chút kỳ quái.

“Cậu làm sao vậy?”

Thời Quang cũng không để ý giải thích với Du Lượng, dùng cánh tay đỡ Du Lượng, tức giận đùng đùng đi vào phòng, nhìn thấy Phương Tự hoàn toàn không biết gì nhìn chằm chằm bàn cờ đang tự hỏi, liền trực tiếp đi qua hai tay chống lên bàn, tiến lại gần nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Thầy Phương Tự, anh có biết hôm nay Bạch Xuyên lão sư xuất huyết dạ dày phải vào bệnh viện cấp cứu rồi không?”

“Cái gì?”

Cả người Phương Tự đều sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thời Quang.

“Anh không biết? Được, vậy để em nói cho anh biết! thời điểm tiết khóa học ở Cung Thiếu Niên đặc biệt nhiều, mỗi ngày ít nhất cũng có hai tiết giảng, cuối tuần còn có một khóa giảng muộn, năm nay Bạch Xuyên lão sư không tìm được trợ giáo thích hợp cho nên hết thảy bài soạn, phê chữa đều do thầy ấy tự mình hoàn thành, nhưng anh thì sao Phương đại chủ!! Ngài đem mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho thầy ấy, mình làm không xong sắp xếp như vậy liền phủi mông bỏ đi?”

Thời Quang càng nói càng tức giận, liền đem tất cả mọi chuyện nghe được từ Tô lão sư nói ra hết

“Ngài ở khách sạn chơi cờ uống trà thì Bạch Xuyên lão sư đang ở chỗ khác xã giao, ngài cũng biết thầy ấy nhiều năm như vậy một chút rượu căn bản cũng không đυ.ng đến, mấy ngày nay thì sao, người đều mang theo mùi rượu lên lớp học, thầy ấy nhiều năm cẩn trọng như vậy kết quả hiện tại còn bị phụ huynh trách cứ!”

“Không được, anh phải đi thăm hắn!”

Phương Tự bị cậu nói đến hoảng hốt, sự tình hoàn toàn vượt quá dự đoán của anh, nhưng hiện tại anh hoàn toàn không có cách nào phân tích là xảy ra vấn đề gì, từ trên bàn sờ được chìa khóa xe liền đứng lên xông ra ngoài, trong đầu đều là bệnh tình của Bạch Xuyên, chỉ muốn tận mắt nhìn mới an tâm.

“Sư huynh, hiện giờ Bạch Xuyên lão sư ở đâu anh cũng không biết”

Du Lượng vừa mới bước đến lại gần Phương Tự ngăn cản hắn. Sau đó dò hỏi tình huống từ Thời Quang.

“Thời Quang cậu cũng bình tĩnh một chút, sự việc đã xảy ra sư huynh muốn đến bệnh viện cũng cần một ít thời gian, cậu trước tiên đem sự tình nói rõ ràng chút, Bạch Xuyên lão sư bây giờ ra sao rồi? Là ai đang chăm sóc?”

Thời Quang cũng phát hiện tâm tình của mình có chút không khống chế được, hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói tiếp:

“Bạch Xuyên lão sư hiện tại đang ở bệnh viện nhân dân cấp cứu, bác sĩ cũng yêu cầu thầy ấy ở bệnh viện trị liệu thế nhưng thầy ấy lo lắng học sinh bị vắng khóa nên muốn xuất viện, hiện tại em đã nhờ người cản lại rồi cũng không biết là giữ được bao lâu.”

Thời Quang nhìn mắt Phương Tự có chút đỏ lên cũng không đành lòng tức giận.

“Mẹ em hôm nay cũng có ca trực ở bệnh viện, em trước điện thoại cho bà nhờ bà giữ người lại”

Sau đó cầm lấy điện thoai tiến vào phòng bắt đầu gọi.

“Sư huynh anh có thể cho em biết tại sao không?”

Du Lượng nhìn Thời Quang đi vào phòng ngủ mới xoay người hỏi Phương Tự một câu lại phát hiện Phương Tự đang hoảng loạn tìm điện thoại muốn gọi cho Bạch Xuyên, không phản ứng thì nắm lấy vai anh cường điệu thêm một lần:

“Sư huynh chúng ta căn bản biết anh không cần ở lại bồi tiếp chúng ta, Vi Đạt võng lần này chuẩn bị tổ chức một sự kiện lớn như vậy còn đang trong khắc mấu chốt anh lại rời đi, đây không phải là phong cách của anh, vậy có thể nói cho em biết rốt cuộc anh đang định làm gì không?”

“Anh..” Phương Tự bị cậu hỏi đến xì hơi, bụm mặt, dựa vào tường âm thanh đứt quãng truyền tới.

“Anh không muốn để Bạch Xuyên tiếp tục làm ở Cung Thiếu Niên, anh cũng biết đem sự tình của Vi đạt giao cho hắn, áp lực sẽ rất lớn, thế nhưng hắn vẫn đáp ứng anh thực hiện. Anh cũng hi vọng hắn khi đó hắn không thể làm nổi liền đem Cung Thiếu Niên từ bỏ. Nhưng không nghĩ đến..”

Phương Tự không nói được nữa, trầm mặc một lúc sau đó mới phun Ra một câu:

“Có phải anh làm sai rồi không?”

Du Lượng thở dài đem cờ đặt lên bàn.

“Em chỉ biết khi quân cờ đã đặt ra thì không có cách nào hối hận, vấn đề đã xảy ra, vậy liền đi giải quyết.”

Điện thoại di động bị động rơi xuống vang ‘ầm’

một tiếng Phương Tự buông tay nhìn sư đệ bình tĩnh, cười khổ một tiếng :

“Quả nhiên em sẽ nói như vậy... Em mãi mãi vẫn như vậy, không ngừng quyết chí đứng lên”

Vừa nói vừa bấm điện thoại gọi cho Bạch Xuyên. Nhưng không nghe thấy ai trả lời.

“Em chỉ là xác định rõ ràng mục tiêu của mình ở đâu thôi. Sư huynh, huynh quá dễ dàng bị lợi ích trước mắt mê hoặc mà quên đi mục tiêu ban đầu của mình”

Du Lượng giương mắt nhìn Phương Tự nổ lực an ủi anh.

“Nếu như anh muốn Vi Đạt..”

Kết quả lời còn chưa nói xong đã nghe âm thanh Thời Quang tắt máy. Hai huynh đệ cũng hiểu ngầm không hề tiếp tục nhưng lại không biết Chử Doanh bên cạnh không một tiếng động nghe thấy toàn bộ.

Phương Tự thấy Thời Quang đi ra nhanh chóng hỏi:

“Bạch Xuyên thế nào rồi?”

“Em đã nói htình hình hiện tại cho mẹ nghe, me cũng đã đến nhìn xem rồi, cảm thấy khoa cấp cứu hoàn cảnh cũng không tốt muốn chuyển thầy ấy đến khoa dạ dày. Nếu anh muốn đi qua có thể ở đó chờ xem một chút.”

“Anh thay Bạch Xuyên cảm ơn mẹ em, nếu thuận tiện giúp anh hỏi một chút có thể đem Bạch Xuyên đến phòng vip không, chi phí không cần quan tâm.”

Phương Tự cũng coi như có thể điều chỉnh lại được tâm tình kiên định vỗ vỗ vai Thời Quang.

“Điện thoại của Bạch Xuyên không gọi được, anh không muốn chờ nữa, có chuyện gì thì điện thoại cho anh.”

“Em muốn hỗ trợ Bạch Xuyên lão sư cần anh cảm ơn sao?”

“Có tin tức gì nhớ báo cho anh biết”

Phương Tự cũng không để ý đến đứa nhỏ đang khó chịu châm chọc, vội vội vàng vàng đi.

Phương Tự lái xe chạy trên cao tốc, tâm tình vừa sửa sang lại của anh trực tiếp bị một cuộc điện thoại của mẹ Thời Quang phá vỡ, vị y tá trưởng có kinh nghiệm vừa đến hiện trường liền ý thức được tình huống của Bạch Xuyên so với bọn họ nghĩ còn nghiêm trọng hơn, sau đó quyết đoán lướt qua con trai gọi điện thoại tới chỗ hắn. Lúc này Phương Tự mới biết xuất huyết dạ dày của Bạch Xuyên là loại xuất huyết cấp tính, là bệnh nặng nếu cấp cứu không kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Phương Tự run rẩy thanh âm xác nhận Bạch Xuyên đã nội soi dạ dày, hơn nữa còn thành công cầm máu, thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn không có cách nào tỉnh táo lại, anh thậm chí còn không biết mình cúp điện thoại như thế nào. Cả người đều đắm chìm trong khủng hoảng cùng hối hận vô tận có thể mất đi sư huynh.

Lúc trước anh đã ý thức được vây đạt xảy ra vấn đề, công việc anh để lại cho Bạch Xuyên trước khi đi phần lớn là kiểm toán thanh toán, kế hoạch hoạt động thị trường, quảng cáo quảng cáo kiểm duyệt một loại công tác văn bản, tuyệt đối không nên bao gồm cái gì xã giao, huống chi anh một chút cũng không nhận được tin tức, có chuyện gì cần xã giao liên tục ba ngày. Chỉ là hiện tại trong đầu đều là bộ dáng Bạch Xuyên nằm trên giường bệnh, căn bản không thể chuyên chú suy nghĩ loại vấn đề phức tạp này, ngược lại lời nói của Du Lượng không ngừng quanh quẩn bên tai, nhưng anh cũng không biết mình thật sự muốn cái gì. Anh muốn không phải là sư huynh vẫn luôn ở bên anh sao?

. . .

Khi Phương Tự tìm được phòng bệnh của Bạch Xuyên, thậm chí còn không chú ý đến hai vị khách nữ đang ngồi trên sô pha, trực tiếp chạy tới giường bệnh của Bạch Xuyên, đáng tiếc Bạch Xuyên đã ngủ thϊếp đi, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của sư huynh mình ngẩn người, ấp ủ thật lâu một câu cũng không nói nên lời.

Lúc này vẫn là mẹ Thời Quang tới giải thích tình huống.

“Phương lão sư, lúc trước đã nói với thầy về tình huống Bạch Xuyên lão sư, bây giờ cần làm là tiến hành quan sát y học, đảm bảo không có điểm xuất huyết mới, cho nên tối nay đặc biệt quan trọng, cần phải kiểm tra chặt chẽ dấu hiệu sinh mệnh của bệnh nhân. Tối nay thầy có thể ở lại ngủ cùng không? Nếu không được, tôi lại đi tìm hộ công.”

“A, không sao, tối nay tôi ở lại bồi anh ấy, còn có gì cần chú ý không?”

Phương Tự lấy lại tinh thần hỏi thăm tình hình cụ thể.

“Trong lúc này thầy ấy cần phải hạn chế cử động mạnh, và tuyệt đối nằm yên trên giường nghỉ ngơi, thầy phải khuyên nhủ Bạch lão sư, hắn còn nói cái gì trở về lớp học cùng công việc là tuyệt đối không được.”

Lúc mẹ nhắc tới cái này liền nhíu mày, ngữ khí trở nên nghiêm khắc.

“Đương nhiên là không, tôi sẽ ngăn cản anh ấy.”

Phương Tự vội vàng cam đoan, lúc này mới nhớ tới cảm ơn.

“Vất vả dì, còn chậm trễ giờ làm việc của dì.”

“Thuận tay mà thôi, thầy cùng Bạch lão sư vẫn luôn giúp đỡ Thời Quang, tôi cũng không tính là gì, muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn vị Tô lão sư này, trước khi tôi tới vẫn là cô ấy chạy lên chạy xuống, một tiểu cô nương mới tốt nghiệp cũng rất không dễ dàng.”

Thời ma ma đẩy nữ lão sư bên cạnh vừa rồi vẫn không nói gì, trong giọng nói không thiếu lời khen ngợi.

“Cám ơn cô, Tô lão sư.”

Phương Tự hoàn toàn không lôi ra được tài ăn nói thường ngày của mình khô cằn nói một tiếng cảm ơn.

“Tôi cùng Bạch lão sư là đồng nghiệp, đây vốn là chuyện nên làm thôi, Phương Tự cửu đoạn ngài không cần phải khách khí như vậy.”

Vị này chính là một cô gái trẻ tóc dài nghe thấy mình được nhắc đến sợ hết hồn, vội vã từ chối.

“Cô cũng biết tôi sao? Đã chơi qua cờ vây?”

Phương Tự mặc dù tâm tư đều ở trên người Bạch Xuyên nhưng trực giác nhạy bén vẫn hoạt động, theo bản năng cau mày hỏi.

“A, chưa từng chơi qua nhưng mà thấy ngài thường xuyên đến gặp Bạch Xuyên lão sư, và xem trên TV nên nhận ra”

Vị Tô lão sư này bị khí thế của Phương Tự làm cho sợ hãi vội vàng quay đầu luyến tiếc nhìn giường bệnh của Bạch Xuyên quay đầu lại muốn cáo từ.

“Nếu Bạch Xuyên lão sư đã có người chăm sóc tôi cũng yên tâm, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước, hôm sau trở lại xem.”

Ngang dọc tình trường nhiều năm Phương Tự vẫn là nhìn ra ánh mắt đó ra sao, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng mẹ Thời Quang cũng đồng thời cáo từ.

“Tôi cũng phải đi xem bệnh nhân khác, Tô lão sư chúng ta cùng đi, Phương lão sư bệnh phục đặt ở bên kia thầy nhớ đổi cho Bạch Xuyên lão sư.”

“Vậy không tiễn hai vị”

Phương Tự xác thực cũng không có tâm trạng khách sáo, chỉ muốn một mình ngốc với sư huynh một hồi.

TBC.

***************