“Cậu nói là, tôi thắng cậu, cậu liền tặng tấm CD này cho tôi đúng không?” Cốc Vũ ngồi trong phòng thí nghiệm hóa học, trước mặt đã bày ra quân cụ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thời Quang ngồi đối diện.
“Thời quang, cậu chính là tìm người như vậy a? Không tốt lắm sao?” Giang Tuyết Minh lần đầu tiên nghe được tình huống này, có chút do dự.
“Khi nào các cậu đã lưu lạc đến mức phải dựa vào mua chuộc vậy?” Hà Gia Gia hôm qua nghe nói chuyện Thời Quang muốn gọi người mới, nên không mời cũng tự đến.
“Yên tâm đi, không có việc gì.” Thời Quang chỉ là trấn an Giang Tuyết Minh một chút, lần nữa xem nhẹ Hà Gia Gia, lấy ra một đĩa CD của Diệp Huệ Mỹ đặt lên bàn, “Đến đi, thắng chính là của cậu.”
“Được.” Thời Quang cũng không mơ hồ, hai người hành lễ, đoán trước.
“A ~ tôi chấp hắc nha!” Cốc Vũ đắc ý cười.
[Tiểu Quang? Em sẽ không có kế hoạch gì cho trận này chứ?, phải không?] Chử Doanh đứng ở một bên, tò mò hỏi cậu.
[Không có, vấn đề trước mắt của Cốc Vũ không phải là kỳ lực của cậu ấy, mà là vấn đề khác, ván này nhường cho anh?] Thời Quang liếc qua Cốc Vũ một cái, ngược lại đem cơ hội hạ kỳ nhường cho Chử Doanh.
[Tiểu Quang, em thật tốt!] Chử Doanh lập tức hài lòng, không chút do dự rơi xuống.
[Mắt nhỏ ở góc trên bên phải.]
[Hắc ~ , đường đường là kỳ thủ số một Nam Lương còn tới khi dễ học sinh trung học?] Thời Quang đem lời Chử Doanh nói hôm qua đều trả lại.
[Mỗi ngày anh chơi cờ với em cũng rất không có ý nghĩa a, còn không phải đều tại em không thể tìm được cho anh cao thủ thích hợp để đánh cờ hay sao, kỳ nghỉ hè anh cùng em làm trợ giáo cho Bạch xuyên lão sư, còn tưởng rằng có thể cùng Bạch xuyên lão sư đánh thêm vài ván nữa, kết quả chính là giác ngộ, mỗi ngày dạy ăn, ăn đôi, cửa ăn các loại, ai...] Chử Doanh không chịu thừa nhận là mình nghiện cờ, ngược lại giả vờ oán giận Thời Quang, bất quá cho dù như vậy cũng không chậm trễ chỉ huy Thời Quang Hạ cờ
[Tiểu Mục Đơn Quan Thủ Giác].
[Anh thôi đi, em cũng không có tiền làm sao mang anh đi đánh cờ mạng đây, lên mạng luôn luôn phải có tiền mẹ em còn quản chặt như vậy, nếu ko phải bạch lão sư cho em cơ hôi lui tới em cx chỉ có thể tìm nơi khác đánh cờ. Còn nữa, ko phải thời điểm trước anh xem mấy đứa trẻ học đánh cờ mỗi ngày còn vô cùng vui vẻ sao, còn nói cái gì mà , "Đây đều là tương lai của giới cờ vây ~ Những hài tử này so với Thời Quang em lúc trước đáng yêu hơn nhiều” một bộ dáng vui vẻ, hiện tại ngược lại còn nói em.] Thời Quang trực tiếp vạch trần Chử Doanh.
“Này, nghĩ cái gì vậy? tiếp theo là 11-11?” Cốc Vũ nhìn Thời Quang vừa chơi cờ vừa giống như đang ngẩn người, đột nhiên mở miệng quấy nhiễu.”
“Cậu xem, nếu như tiếp theo cậu đánh 11-11 tôi bao cậu một vòng, tôi lại 12-6 đánh cậu, nếu cậu không hạ 11-11....”
“Cậu ríu rít xiêu vẹo như vậy có phiền không hả!” Hà Gia Gia nhìn không nổi nữa.
[Đứa nhỏ này đang dùng bàn ngoại chiêu sao? Chử Doanh lần này tỉnh lại sáu năm lần đầu tiên gặp được tình huống này, thậm chí có chút không dám tin.
[Đúng vậy, Cốc Vũ chỉ có những tật xấu này, em đã sớm muốn trị cậu ấy một chút, Chử Doanh chúng ta cứ theo lời anh nói thì thế nào?]
[Phải, nên hảo hảo dạy cho cậu ta một bài học, không thể cứ để như vậy được.]
Vì thế Thời Quang kéo cánh tay Hà Gia Gia ngăn cản cậu tiếp tục nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Cốc Vũ một cái, thật sự rơi vào 11-11 . Cốc Vũ nhảy xuống, cậu thật sự không nghĩ tới Thời Quang lại hạ như vậy, ngay cả Ngô Địch bên cạnh cũng không nhịn được,” Thời quang, cậu đừng để bị ảnh hưởng bởi cậu ta.”
“Cái này có cái gì, đây cũng là không có tự tin mới có thể dùng bàn ngoại chiêu, tôi nếu dám hạ, đương nhiên là có thể thắng. Cậu bất quá cũng chỉ có chút tiểu kỹ điêu trùng như thế này thôi sao.” Thời Quang một bộ không quan tâm.
“Được, chúng ta đợi xem đi.” Cốc Vũ cắn môi phát ác.
Sau đó quả nhiên thua.
“Đủ rồi, cậu đùa giỡn tôi có phải hay không.” Cốc Vũ phát hiện mình căn bản không phải là đối thủ Thời Quang, tức giận xách cặp sách đi.
“Kỳ thật cũng không phải, chính là muốn mời cậu gia nhập câu lạc bộ cờ vây của chúng ta, đĩa CD này chính là lễ gặp mặt.” Thời Quang ngăn cản Cốc Vũ lại, cậu biết hiện tại có thể dùng cái gì để hấp dẫn Cốc Vũ.
“Chỉ bằng câu lạc bộ cờ vây các cậu? Một đĩa CD liền muốn mua lại tôi, trong ba năm này?” Cốc Vũ khinh thường.
“Câu lạc bộ cờ vây chúng tôi thì làm sao vậy, Thời Quang vẫn thắng cậu.” Lần này ngay cả Ngô Địch cũng không vui.
“Cũng không cần ba năm, chỉ hơn hai tháng, sau khi tham gia giải đấu mùa thu của học sinh trung học tháng 11 năm nay, nếu cậu vẫn không muốn ở lại, tôi tuyệt đối sẽ không lưu.” Thời Quang suy nghĩ một chút, phát hiện mọi người đều đồng loạt đầy đủ, tính toán hấp thu kinh nghiệm kiếp trước, ngay từ đầu liền đem sự tình nói rõ ràng.
“Thời quang? Chúng ta không phải chỉ là trận đấu này sao?” Giang Tuyết Minh nghe ra không đúng trước, mơ hồ có chút bất an.
“Kỳ thật, mình đã suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn cảm thấy nên sớm nói cho các cậu biết, mình dự định học kỳ sau đi viện cờ chuẩn bị thi đấu, có thể sẽ không tiếp tục tham gia câu lạc bộ cờ vây nữa.”
“Nhưng mà, vậy thì sao? Một trận đấu mà thôi cũng không ảnh hưởng đến cái gì?” Giang Tuyết Minh cũng không rõ thi đấu phân đoạn đại biểu cho cái gì.
“Phân đoạn thi đấu là kỳ thi nhập môn của kỳ thủ chuyên nghiệp, thành công đương nhiên chính là kỳ thủ chuyên nghiệp, khẳng định không thể tham gia giải đấu nghiệp dư cấp bậc như thế này nữa, bất quá nếu cậu đi viện cờ thì hẳn là không ảnh hưởng?” Ngô Địch nghiêm túc phân tích tình huống, có chút không cam lòng.
“Thiếu niên Đoàn khẳng định chỗ ở đều ở viện cờ, hơn nữa còn phải nghỉ học đem hồ sơ điều qua, không biết mình còn có thể tính là học sinh của trường trung học mười ba hay không, hơn nữa khi đó, ít nhất mình nhất định là không thể mỗi ngày cùng các cậu chơi cờ.” Giải cờ vây năm nay vẫn chưa có quy định thiếu niên không thể tham gia, nhưng Thời Quang vẫn không muốn cho bọn họ hy vọng giả dối.
“A, thì ra là một thiếu niên phân đoạn tương lai, thất kính thất kính, bất quá chính cậu cũng tính toán rời khỏi, còn kéo người vào không phải là không tốt lắm sao?” Cốc Vũ khinh thường hừ một tiếng.
“Chính là bởi vì không biết năm sau sẽ như thế nào, cho nên lần này chúng ta mới nhất định phải giành được quán quân! Năm ngoái chúng ta thực lực đủ nhưng chỉ kém một chút, các cậu cam tâm sao?” Thời Quang trước trấn an tiểu đồng bọn của mình một chút, sau đó nghiêm túc hướng Cốc Vũ giải thích. ”Cốc Vũ, từ cờ vây của cậu có thể thấy được cậu vì cờ vây đã nổ lực bao nhiêu, cậu hẳn là một người yêu thích cờ vây? cậu không mong đợi để chứng minh bản thân mình trong một cuộc thi cờ vây sao? Chúng ta có thể cùng nhau luyện cờ, cùng nhau nâng cao sau đó thi đấu, không tốt à?”
“Nói những thứ này thì miễn đi, tôi cũng không cần cậu giúp tôi luyện kỳ, tôi đã có chỗ luyện kỳ của mình rồi. Vì vậy, giá trận đấu của tôi là đĩa CD này, nếu cậu đã đồng ý, vậy đĩa CD này là của tôi.” Cốc Vũ cắn răng vẫn là một bộ dáng khinh thường.
“Được, thành giao.” Thời Quang quyết định kéo mọi người vào đầu tiên rồi đưa đĩa CD qua.
Cốc Vũ nhìn cậu thống khoái như vậy, xé rách màng nhựa CD, đem đĩa CD bỏ vào trong máy CD thử nghiệm, sau đó mới hài lòng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chút trầm mặc.
“Tiểu tử này có cái gì chơi cờ được chứ, cậu vậy mà cũng kéo cậu ta vào?” Hà Gia Gia tức giận bất bình.
“Cậu ấy thực lực đủ, những vấn đề nhỏ khác em sẽ giải quyết sau.” Thời Quang lúc này phi thường bình tĩnh.
“Tự tin như vậy? Không phải tôi đả kích cậu, trước không nói tiểu tử kia, nói chính cậu đi, cậu làm sao biết mình nhất định có thể định đoạn? Biết bao nhiêu thiếu niên thi đến 18 tuổi, cuối cùng chỉ có thể trở về chuẩn bị thi đại học.” Hà Gia Gia quay đầu lại xác nhận Thời Quang.
“Đúng vậy, Thời quang, cậu thật sự quyết định như vậy sao? Trong câu lạc bộ cờ vây cũng có thể chơi cờ mà, tại sao phải rời đi?” Giang Tuyết Minh bây giờ còn chưa hiểu rõ những thứ này, chỉ là đơn thuần khổ sở cùng luyến tiếc, cô kéo tay áo Thời Quang muốn thay đổi chủ ý của cậu ấy.
“Đúng vậy, mình đã quyết định, mình đã tìm được mục tiêu mình muốn để cố gắng theo đuổi cả đời, chính là cờ vây, cờ vây là một khi đã yêu, sẽ cả đời không thể rời khỏi. Mình yêu cờ vây, cũng am hiểu cờ vây, Giang Tuyết Minh chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu cũng biết cho tới bây giờ mình cũng chưa từng học tập tốt, nhưng cờ vây thì khác, cờ vây chính là con đường mình muốn đi.”
“Còn chúng ta thì sao? Còn câu lạc bộ cờ vây thì sao?” Giang Tuyết Minh nức nở.
“Đừng như vậy, chúng ta còn một học kỳ nữa, chúng ta vẫn có thể cùng nhau chuẩn bị thi đấu, nếu chúng ta giành quán quân, tuyển người cho câu lạc bộ cờ vây khẳng định thuận tiện hơn rất nhiều, Giang đại quản lý có thể dẫn dắt càng nhiều xã viên hơn a.”
“Mình vì những cái này mới tham gia câu lạc bộ cờ vây sao? Tất cả các cậu cũng nói gì đi chứ!” Giang Tuyết Minh nhìn hai người bên cạnh không lên tiếng vội vàng dậm chân.
“Mình ủng hộ Thời Quang” không nghĩ tới Ngô Địch lại là người đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ, “mình bắt đầu học cờ từ trường mầm non, cũng từng có một giấc mơ cờ vây, cho nên mới thành lập câu lạc bộ cờ vây này. Mình yêu cờ vây, nhưng mình không có bất kỳ tài năng chơi cờ nào. Thời Quang cậu là người bạn tốt nhất của mình, chơi cờ vây trong vòng chưa đầy một năm đã vượt qua mình, là người mình ngưỡng mộ nhất, nếu cậu có thể đi theo con đường cờ vây, từ câu lạc bộ cờ vây đi bước ra ngoài, mình sẽ nghĩ rằng có lẽ giấc mơ của mình cũng đã hoàn thành được một phần, vì vậy mình chắc chắn sẽ chúc phúc cho cậu ah!”
“Mình bắt đầu học cờ vây một lần nữa chính là bởi vì thấy được tình yêu của cậu, Ngô Địch, nếu cậu nguyện ý, cậu liền chia ước mơ cho mình, mình giúp cậu thực hiện.” Thời Quang nghiêm túc nhìn Ngô Địch, Ngô Địch cũng nhìn cậu gật đầu.
“Nếu cậu đã suy nghĩ kĩ càng, vậy thì đừng hối hận, cậu có thể gặp phải đối thủ vĩnh viễn không thể chiến thắng như Du Lượng, nhưng nếu như cậu vẫn có thể giống như cậu nói, theo đuổi cố gắng cả đời, vậy tôi cũng sẽ chúc phúc cho cậu, hy vọng cậu không giống như tôi để lại tiếc nuối về cờ vây.” Hà Gia Gia vỗ vỗ bả vai Thời Quang, khoác áo khoác đồng phục mà muốn rớt cũng rớt không được phía sau, từng bước một lắc lư rời đi.
“Xem ra, chỉ có một mình mình ích kỷ, các cậu đều đại công vô tư a?” Giang Tuyết Minh mắt thấy vô lực hồi thiên, khóc càng hung dữ, cũng xoay người muốn đi.
“Giang Tuyết Minh, cậu đừng như vậy!” Thời Quang đưa tay ngăn cản cô, “Chúng ta là hàng xóm lớn lên cùng nhau, cho dù không thể cùng nhau chơi cờ, cùng nhau đi học, cũng vẫn là bạn tốt mà! Hơn nữa mình cũng không phải là không trở về, cậu còn có thể đến nhà mình tìm mình chơi, mình cũng có thể dạy cậu chơi cờ, tuy rằng không thể tham gia thi đấu, nhưng mình cũng có thể làm người hướng dẫn ngoài sân cho các cậu? chỉ sợ khi mình trở về, các cậu sẽ không còn chào đón mình nữa thôi?” Thời Quang nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Giang Tuyết Minh, an ủi cô.
“Đương nhiên không phải, nếu như cậu trở về, chúng ta tùy thời đều ở đây.” Ngô Địch xem tình huống này trước tiên cam đoan.
“Ừ...” Giang Tuyết Minh cũng nức nở đáp ứng.
“Đúng rồi, Ngô Địch, trước tiên hôm nay chúng ta luyện cờ đi?” Thời Quang qua một chút thấy tâm trạng Giang Tuyết Minh rốt cục ổn định lại, cuối cùng cũng có thể đổi đề tài, tính toán tăng thêm chút áp lực cho Ngô Địch, “hôm nay cậu cũng thấy, lấy được quán quân chỉ là giấc mơ của chúng ta, ít nhất hiện tại còn không phải của Cốc Vũ, hiện tại cậu ấy chỉ muốn một cái đĩa CD. Cho nên đến lúc thi đấu cậu ấy có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực cũng không nói chính xác được, ba ván hai thắng, chính là chúng ta có thể thắng, vậy một ván khác thì sao? Cuối cùng chúng ta có thể giành được quán quân hay không mấu chốt vẫn chính là phải dựa vào cậu rồi.”
“Không, không phải chứ?” Ngô Địch đột nhiên bị giao trọng trách hoảng sợ.
“Hơn nữa, sang năm cậu là học sinh nửa học kỳ cuối năm lớp 12, ngẫm lại vị trí số một lớp cậu, đến lúc đó còn có thể có nhiều tinh lực luyện kỳ như vậy nữa sao?” Thời Quang vỗ vai Ngô Địch, “Lần này đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội tốt nhất? Nếu không chúng ta sẽ để lại hối tiếc a”
Ngô Địch hiện tại hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, ngẩn người một lúc mới hung hăng gật đầu.
“Thời Quang, mình hiểu rồi, chúng ta luyện kỳ đi.”
TBC.
***************
Giống như cảm xúc của họ, hy vọng không quá OOC....