Chương 16

Lúc Bạch Xuyên và Phương Tự về đến nhà, Thời Quang đã nằm trên giường ngủ say, chỉ có Chử Doanh ở bên cạnh lo lắng nhìn cậu. Trên đường đến nhà Bạch Xuyên, Thời Quang dùng hết toàn lực làm vô số bảo đảm, mới xem như trấn an được Chử Doanh. Chử Doanh không có lý do gì không lo lắng, bởi anh sợ Thời Quang sẽ giống như tiểu Bạch Long rời xa anh, nhưng làm một cô hồn như anh lại chẳng cách nào ràng buộc được Thời Quang. Cũng may Thời Quang đã đáp ứng anh sẽ định kỳ đi Lan Nhân Tự, để cho lười hòa thượng kiểm tra tình trạng cho cậu, mới coi như miễn cưỡng yên lòng.

Chử Doanh quay đầu nhìn Bạch Xuyên đang cuối người sờ sờ trán Thời Quang, nghe đối phương lên tiếng, “xem ra là thuốc sốt lúc chiều có tác dụng, nên bây giờ đã hạ sốt rồi.” Sau đó còn vì Thời Quang mà đắp lại chăn, ba người mới coi như đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Phương Tự thấy động tác của Bạch Xuyên, liền nhịn không được cảm thấy có một chút hâm mộ, nghĩ đến khi còn bé sư huynh cũng chiếu cố mình như vậy, thì hận không thể lập tức lên giường nằm một chút.

“Thoạt nhìn quả thật tốt hơn so với buổi trưa, thân thể tiểu hài tử khôi phục sức khỏe nhanh cũng là chuyện bình thường. Sư huynh anh không cần quá lo lắng.” Sau đó mượn cơ hội đứng ở phía sau Bạch Xuyên, mượn dịp vỗ vỗ bả vai sư huynh, phát hiện Bạch Xuyên không có phản ứng, liền lớn mật đặt tay xuống. “Cơm chiều đại khái còn phải đợi một hồi nữa mới đến, sư huynh hôm nay không có tăng ca ở Cung Thiếu Niên, cho nên đem công việc đem về nhà sao, em giúp một tay cho anh nha~”

“Ừm vẫn còn phải xem bài tập của học sinh, ngày mai phải dùng. Nhưng Phương Tự cửu đoạn xem những đề sinh tử cấp nhập môn này thật sự là tài lớn dụng nhỏ rồi, phòng khách có bàn cờ và quân cờ, cậu có thể bày ra để viết thời gian.” Bạch Xuyên đưa ra lời khuyên

“Cái này mà tài lớn dụng nhỏ gì, ai còn không phải từ lúc này đi ra. Sư huynh, anh còn nhớ lúc trước chúng ta cũng cùng nhau làm bài sống chết không?” Phương Tự đương nhiên sẽ không chạy một mình đi bày biện cái gì đó, vẫn rất nguyện ý ở lại cùng Bạch Xuyên, sau đó lại nghĩ đến hồi ức thời thơ ấu, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử. “Khi chúng ta còn nhỏ, vẫn luôn làm bài tập ở nhà cùng nhau, bây giờ chúng ta lại cùng xem bài tập về nhà của người khác đi, làm thế nào mới được, em sẽ giúp anh xem!”

“Vậy được, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến Thời Quang ngủ.” Bạch Xuyên bị nói cho động tâm, nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của Phương Tự, cuối cùng vẫn không nỡ cự tuyệt.

“Sư huynh, anh xem đứa nhỏ này, viết chữ có phải rất giống anh khi còn bé không?” Kết quả Phương Tự nói muốn xem bài tập về nhà, nhưng một khắc cũng không chịu yên tĩnh.

“Cậu đừng quấy rầy công việc của tôi, hơn nữa cũng không cần cậu.” Bạch Xuyên nói như vậy, nhưng vẫn lặng lẽ cong lên khóe miệng.

Mà ở chỗ hai người không nhìn thấy kia, Chử Doanh đứng ở trước giường Thời Quang, nhìn bộ dáng thân mật của hai người, có chút kinh ngạc mở to hai mắt.

Phương Tự đã lâu không ở một mình với Bạch Xuyên lâu như vậy. Vì vậy, khi thức ăn được giao đến, hắn thậm chí còn có chút thất vọng. Bất quá hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại giúp Bạch Xuyên bố trí lên bàn ăn.

“Sư huynh, phần này là của hôm nay, còn lại em giúp anh đặt vào trong tủ lạnh, anh phải nhớ ăn đó!”. Tuy rằng hắn không biết nấu cơm, nhưng không biết có phải bởi vì ở trên bàn ăn thường xuyên chiếu cố người khác nên luyện ra được kỹ năng hay không, động tác đơn giản liền đã bày biện phân món, làm đến sạch sẽ lưu loát. “Còn lại để em làm đi, sư huynh anh có thể gọi Thời Quang rời giường được rồi.”

Bạch Xuyên nhìn động tác của Phương Tự ngẩn người, vẫn là xoay người đi gọi Thời Quang rời giường.

Kết quả Bạch Xuyên vừa xoay người lại, Phương Tự ủ mưu đã lâu, lấy ra phần cháo rau màu xanh lá cây kia, múc đầy một chén lớn đem ra, sau đó thuận tay đặt dưa muối ở bên cạnh.

Cho nên lúc ấy chỉ ngửi thấy mùi cơm, tràn đầy chờ mong đi theo Bạch Xuyên, lúc đi tới phòng khách, còn chưa kịp kinh ngạc về sự tồn tại của người phía trước, đã nghe được một câu làm cho cậu trời quang mây tạnh, “Thời Quang dậy rồi à, mau đến ăn cơm, buổi trưa sư huynh cũng không biết em bị bệnh, còn cho em ăn nhiều dầu mỡ như vậy, nên buổi tối cố ý gọi cho em một chén cháo lớn, em phải ăn nhiều một chút.”

Thời Quang nhìn chén cháo màu xanh biếc kia, vẻ mặt biểu hiện cự tuyệt, nhìn những món ăn khác trên bàn, lại nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của Phương Tự, cảm thấy mình rất có lý do để hoài nghi, đây có phải là âm mưu trả thù hay không. Kết quả Chử Doanh đi theo bên cạnh ngược lại cao hứng, còn bổ sung thêm một câu, [đúng vậy, Tiểu Quang, em xem Phương Tự tuy rằng thoạt nhìn không đáng tin cậy lắm, nhưng vẫn rất cẩn thận nha, em nên ăn thanh đạm một chút đi.]

Thời Quang vụиɠ ŧяộʍ trừng mắt nhìn Chử Doanh một cái, phát hiện tình huống phi thường bất lợi, chỉ có thể mang theo âm thanh mũi hướng người cuối cùng làm nũng, “thầy Bạch Xuyên ~ em cảm thấy em cần một chút thịt để bổ sung năng lượng, mới có thể có sức đấu lại bệnh tật.”

“Không được, khi bị sốt thì chức năng của hệ tiêu hóa sẽ suy giảm, chỉ có thể ăn đồ ăn nhẹ. Nếu thèm ăn thì uống thuốc thật tốt, bệnh khỏi rồi em muốn ăn cái gì thầy cũng không ngăn cản.” Bạch Xuyên không chút do dự cự tuyệt cậu.

“Đúng vậy, chờ em khỏi bệnh, anh mang em cùng sư huynh đi ăn một bữa cơm lớn.” Phương Tự ở bên cạnh cười trộm, giả mù sa mưa nói những lời tốt đẹp, anh quá hiểu sư huynh của mình, trong loại vấn đề nguyên tắc liên quan đến thân thể này Bạch Xuyên tuyệt đối sẽ không chịu lùi bước.

[Nếu không chạy loạn khắp nơi trực tiếp đến bệnh viện, có lẽ mẹ còn có thể xào cho em mấy món ăn ngon, cơm mẹ nấu thật sự là thơm mà.] Chử Doanh cuối cùng bổ thêm một đao.

Thời Quang chỉ có thể đáng thương ngồi trước chén cháo của mình còn bị ba người giáp công, nhìn những món ăn khác trên bàn ngửi thấy không ăn được liền rất buồn bực, tiếp tục giãy dụa sắp chết. Ánh mắt vừa mới ngủ sưng lên của cậu lại đỏ bừng, tựa như lại muốn rơi nước mắt, “nhưng em ăn không đủ no a, buổi tối đói bụng thì phải làm sao? thầy Bạch Xuyên, một ít thôi có được không?”

“Một chút cũng không được!”

Bạch Xuyên lại nhìn Thời Quang sau đó lại nhìn sang đồ ăn trên bàn, quả thật là một món thích hợp cho bệnh nhân ăn cũng không có, nhưng lại lo lắng cho đứa nhỏ thân thể đang phát triển ăn không đủ no, “thôi được rồi, thầy đi chiên cho em hai quả trứng gà bổ sung chút dinh dưỡng.”

“Sư huynh?” Phương Tự quả thực khϊếp sợ, trăm triệu lần không nghĩ tới kết quả cuối cùng còn muốn sư huynh xuống bếp làm thêm thức ăn.

“Cậu nhìn cậu xem gọi đồ ăn không phải cay thì chính là hải sản, một chút nó cũng không ăn được.” Bạch Xuyên thuận tiện an bài một chút, xoay người đi vào phòng bếp.

“Cảm ơn thầy Bạch Xuyên!” Thời Quang thấy tình hình tốt lên, cũng không cưỡng cầu, chỉ là nhìn thấy Phương Tự bên cạnh có chút sững sờ, không biết nghĩ như thế nào lại nói một câu, “Tự ca, anh ăn qua món ăn của thầy Bạch xuyên nấu chưa? có ngon không?”

“Ăn đồ ăn của em đi, nào có nhiều lời như vậy.” Phương Tự không muốn để ý tới cậu.

Cho nên khi Bạch Xuyên bưng thức ăn đi ra, liền nhìn thấy hai người im lặng cúi đầu ăn cơm, anh trực tiếp đem đĩa đặt ở trước mặt Thời Quang, “Ăn đi.”

“A, sư huynh, trứng gà này xào nhìn thật ngon, vàng tươi! Thời Quang còn không mau tới nói cảm ơn”, Phương Tự vội vàng lên tiếng, sau đó trực tiếp đưa đũa qua.

“Nhiều món ăn như vậy còn không đủ để cậu ăn sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn tranh giành thức ăn với một đứa nhỏ.” Bạch Xuyên vỗ tay hắn ra.

“Ài…” Phương Tự ủy khuất đáp lại, đang muốn thử làm nũng tranh thủ một chút, kết quả Bạch Xuyên căn bản không để ý tới, trực tiếp hỏi Thời Quang, “thầy nghe nói sang năm em muốn đi đến viện cờ học cờ một năm, sau đó mới tham gia phân đoạn sau, em suy nghĩ thế nào? Em đã có trình độ của một kỳ thủ chuyên nghiệp, tại sao phải lãng phí thời gian một năm như vậy?”

“À, thầy Bạch xuyên, thầy cũng biết chuyện của em, thời gian học cờ chính thức của em quá ngắn, cơ sở không tốt lắm. Có lẽ em có thể phân được đoạn trong năm nay, nhưng em lại sợ rằng một khoảng cách lớn như vậy sẽ hạn chế sự phát triển của em, em không muốn đi bộ cả đời trên cờ vây đâu, bây giờ tuổi cũng không lớn, em nghĩ rằng mất thêm một năm để lắng đọng cũng rất đáng giá.” Thời Quang đưa ra lý do mà cậu đã sớm chuẩn bị tốt.

“Thời Quang, thầy rất vui khi em nói như vậy, điều này chứng minh em cũng đã nghiêm túc suy nghĩ qua, ít nhất không phải ý định nhất thời. Tuy nhiên, trong một số trường họp có thể là do em không có nhiều hiểu biết. Ví dụ như, sau khi trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp em có thể phải đối mặt với một đối thủ cấp cao hơn, chất lượng của trận đấu cũng là giai đoạn không thể so sánh được. Đối với vấn đề cơ bản của em, về việc học tập định thức mới, em đã làm rất tốt rồi, thực sự không cần phải lãng phí thời gian một năm nữa." Bạch Xuyên nghiêm túc phân tích tình huống cho Thời Quang, cuối cùng đưa ra một gợi ý, “cho nên thầy vẫn hy vọng trước khi em hạ quyết tâm, hãy tới tìm thầy một chuyến, thầy sẽ dẫn em đến các câu lạc bộ chuyên nghiệp quen biết và viện cờ tìm hiểu tình huống chân thật một chút, nếu khi đó em vẫn kiên trì, thầy cũng sẽ ủng hộ em.”

“Em... Cảm ơn thầy, thầy Bạch xuyên.” Thời Quang cho rằng sẽ bị vị lão sư ôm kỳ vọng rất lớn đối với cậu này sẽ phản đối kịch liệt, không nghĩ tới lại nhận được đề nghị ôn nhu thỏa đáng như vậy, ngoại trừ nói cảm ơn không biết nên nói cái gì.

“Thuận tay mà thôi, thầy hy vọng em có thể thận trọng trong quyết định của mình.”

“Việc này có thể tìm em, em và Dịch Giang Hồ và các câu lạc bộ đều có quen biết.” Phương Tự thật không ngờ lại là kết quả này, quyết định giãy dụa một chút.

“Nếu có nhu cầu tôi sẽ nói với cậu.” Bạch Xuyên do dự một chút, vẫn cự tuyệt, anh vẫn không muốn dây dưa quá nhiều với Phương Tự.

“Bất quá Bạch Xuyên lão sư nói quả thật rất có đạo lý, đối với những kỳ thủ chưa phân đoạn như chúng em mà nói, muốn đánh trước một trận chất lượng cao đối với tình trạng hiện tại quả thật quá khó khăn...” Thời Quang nghĩ đến bây giờ cũng không có nơi nào có thể chơi tốt mấy ván cờ, thử cho Phương Tự một ít gợi ý, hy vọng anh ấy có thể sớm thiết lập mạng lưới cờ vây, “em vì tìm người chơi cờ, chạy nửa thành phố Phương Viên, cuối cùng còn ở lại trong miếu, cho nên luôn nghĩ nếu như có thể giống như trò chơi, chơi trên mạng thì tốt rồi.”

“Vậy cũng đúng, chơi cờ như vậy thuận tiện hơn nhiều.” Bạch Xuyên thuận miệng phụ họa một câu.

“Đúng vậy, đáng tiếc hiện tại không có ai làm chuyện này, nếu thật sự có trang web như vậy, chẳng phải tất cả những người yêu thích cờ vây đều sẽ lên đó chơi cờ hay sao, chuyện này ảnh hưởng lớn bao nhiêu.” Thời Quang tiếp tục làm việc chăm chỉ.

“Ý nghĩ này có chút ý tứ a~” Phương Tự quả nhiên mắc câu, ánh mắt sáng lên.

Sau bữa ăn, Thời Quang và Phương Tự cố gắng giúp Bạch Xuyên thu dọn bát đũa đều bị từ chối, hai người chỉ có thể ngồi trước bàn cờ hai mặt nhìn nhau.

Phương Tự nhìn thời Quang, yên lặng bắt đầu bày ra định thức ám ảnh anh cả một ngày, “em ở Lan Nhân Tự luyện cờ nửa tháng, đã thấy qua biến hóa này chưa?”

“Cái này à, Tự ca anh cùng Lười Đại Sư ở Tàng Kinh Các chơi cờ rồi sao?” Thời Quang suy nghĩ một chút, cảm thấy định thức này cũng không có gì không thể nói.

“Đúng vậy, anh không thể lý giải được bước hai đường leo này, hạ pháp nguyên bản hẳn là nhị lộ vặn dính mới đúng.”

“Bạch kỳ hạ nhị lộ vặn vẹo mà nói, thế bên ngoài của hắc kỳ kia quá dày a, bạch kỳ chỉ chiếm 10 mục xác định đất, quá thiệt thòi, nhưng nhị lộ leo thì khác, tuy rằng hắc kỳ ngoại thế đã bị suy yếu, lại trở nên hoàn toàn có thể chiến đấu, hơn nữa còn có thể bỏ qua một bước trao đổi, cuối cùng ít nhất có thể làm được cục diện hai phần."

“Nhưng ngoại thế của Hắc Kỳ vẫn rất dày, bạch kỳ còn có thể tổn hại 5 mục thực địa, tổn hại thực địa chỉ vì giảm bớt một chút ngoại thế như vậy, cái này...” Phương Tự vừa muốn nói tiếp, điện thoại di động liền vang lên, “a, xin chào, là tôi, tôi còn ở

Phương Viên không à? Cái gì, sớm, tại sao? Được rồi, tôi hiểu rồi.”

“Làm sao vậy?” Bạch Xuyên vừa lúc đi ra nghe được điện thoại của Phương Tự.

“Ngày mai hoạt động ở chợ sớm, em đêm nay phải chạy về.” Phương Tự thở dài, lưu luyến nhìn sư huynh một cái, vốn còn muốn thử xem có thể ở lại hay không.

“Vậy cậu thừa dịp còn không quá muộn, mau đi đi, tôi tiễn cậu.” Bạch Xuyên sửng sốt một chút, vẫn lập tức phản ứng lại.

“Không phải, sư huynh anh không định giữ em lại sao?” Phương Tự có chút ủy khuất.

“Giữ cậu lại làm gì? Cũng không phải là không gặp nữa, thừa dịp trời còn chưa tối đi đường cũng an toàn hơn một chút.” Bạch Xuyên không hiểu tại sao.

“À, vậy em đi đây, sư huynh anh cũng đừng theo nữa.” Phương Tự nghe được còn có lần sau, cũng không tiếp tục dây dưa, hơn nữa quả thật có chút sốt ruột, đẩy cửa ra rời đi.

“Tự ca!, nếu anh có rảnh thì nói với Du Lượng một tiếng, chỉ cần cậu ấy muốn, tùy thời đều có thể tới tìm em chơi cờ, em chờ cậu ấy. Thời Quang nhìn Phương Tự người đều đã ra khỏi cửa, vẫn không nhịn được nói một câu như vậy.

“Hai đứa các em, ai, được rồi, anh biết rồi. Phương Tự khoát tay áo, ra cửa.