Chương 15

Phương Tự ngăn cản Du Lượng muốn đuổi theo, sau đó dùng cả buổi chiều để trấn an tiểu sư đệ tâm tình sa sút của mình, cuối cùng sau khi đưa người về nhà, cảm thấy cả người mình đều không tốt. Cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng quả thật là vừa mệt vừa tức giận, cảm thấy ba ngày nay của mình tất cả đều bị hủy trên người đứa nhỏ tùy hứng thời Quang này, nhưng nhìn bộ dáng không buông xuống được của Du Lượng lại đau lòng không thể mặc kệ, vì thế quyết định vẫn là đi tìm sư huynh mình, đứa nhỏ này giấu quá nhiều chuyện, dù sao cũng phải điều tra rõ ràng một chút, bằng không một sư huynh một sư đệ mỗi ngày cùng cậu ta ở chung một chỗ vạn nhất lúc nào chịu thiệt cũng không biết.

Cho nên anh tính toán thời gian Bạch Xuyên tan tầm đến Cung Thiếu Niên, dự định dùng tình huống gần đây làm cái cớ thử mời sư huynh ăn một bữa cơm. Nhưng vừa mới đỗ xe xuống dưới lầu Cung Thiếu Niên, thì vừa lúc nhìn thấy Bạch Xuyên vội vàng từ trong lầu đi ra, Phương Tự có chút nghi hoặc, gần đây lớp hè sắp khai giảng, phải chuẩn bị các loại tiền kỳ, là đoạn thời gian bận rộn nhất, với tính tình của Bạch Xuyên không nên ra sớm như vậy ? Vội vàng xuống xe ngăn cản, “Sư huynh, làm sao lại trùng hợp như vậy!”

“Sao cậu lại ở đây?” Bạch Xuyên theo thói quen ghét bỏ . “Có việc lúc sau hẳn nói, tôi đang sốt ruột về nhà thăm một đứa bé nhỏ đang bị bệnh.”

“Đứa nhỏ? Sư huynh anh từ khi nào nuôi một đứa nhỏ?” Phương Tự lập tức cảnh giác, “nếu thật sự sốt ruột em đưa anh một đoạn đường~”

“À, đứa nhỏ kia cậu cũng biết, chính là Thời Quang, cậu... Nếu không có việc gì thì làm phiền cậu đưa tôi về nhà, một mình nó ở nhà bị sốt tôi có chút lo lắng.” Bạch Xuyên đúng là muốn mau chóng trở về xem một chút, “bất quá, có thể cậu không biết, sư đệ cậu hai ngày trước tìm không thấy em ấy là bởi vì…”

“Em biết, em quá biết đi, ngày hôm qua nó leo núi bị lạc đường là em nửa đêm lên núi tìm nó về đây!” Phương Tự hiện tại nghe thấy hai chữ Thời Quang này liền đau đầu, cũng nghĩ không ra tại sao cậu ta lại âm hồn bất tán như vậy, nhưng vẫn mở cửa xe mời Bạch Xuyên lên xe, “sao nó ấy lại chạy tới chỗ anh?”

“Là vì cậu không chăm sóc tốt đứa nhỏ? Không chỉ bị bệnh, còn để cho nó phát sốt chạy loạn khắp nơi?”

“Em, em đúng là nên ngăn cản nó a!” Phương Tự cực kỳ ủy khuất, mỗi lần gặp thời Quang một chuyện tốt cũng không có, sư huynh sư đệ đều oán giận anh, nhưng anh là một người không ai có thể trêu vào, lại không thể thật sự mặc kệ Thời Quang, “Lên xe trước rồi nói sau, em cùng anh đi xem một chút, vạn nhất thật sự phát sốt chúng ta đưa nó đi bệnh viện còn có thể thuận tiện hơn.”

“Vậy phiền toái cậu, buổi tối nếu không có việc gì thì ở lại nhà tôi ăn một bữa cơm đi.” Bạch Xuyên lên xe, vẫn lĩnh tình của Phương Tự.

“Hai chúng ta còn nói cái gì phiền toái hay không phiền toái gì chứ, bất quá gần đây sư huynh anh cũng đủ bận rộn, buổi tối cũng đừng nấu cơm nữa, em trực tiếp gọi điện thoại cho nhà hàng đặt mấy món ăn, đưa nhà đi.” Phương Tự hiếm khi được sư huynh chủ mời vào nhà, thực sự rất muốn ăn đồ ăn do chính sư huynh tự tay nấu, nhưng nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn vẫn không nỡ để sư huynh vất vả.

“Vậy cũng được, mua chút đồ thanh đạm cho Thời Quang.” Bạch Xuyên đồng ý.

Phương Tự nghe sư huynh nói ba câu không rời thời Quang liền nín thở, đảo mắt liền tính toán, trực tiếp gọi điện thoại cho nhà hàng thường gọi, “Là tôi, Phương Tự, muốn gọi mấy món ăn, anh ghi lại, thịt luộc, gà cay, cá kho tàu, tôm chiên, lại thêm một nồi khô bắp cải, hai phần cơm, còn có bánh bò nhà anh. Cuối cùng là bát cháo, cháo xanh của các người, đúng, cháo rau điền viên, ăn kèm với dưa muối. Không, không phải là địa chỉ thường được sử dụng của tôi, tôi sẽ gửi cho anh địa chỉ. Cúp máy đây. ”

“Nhiều món ăn như vậy chúng ta căn bản không ăn hết a, hơn nữa vừa nãy tôi có nói với cậu nên ăn chút thanh đạm mà?” Bạch Xuyên còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe thấy Phương Tự liền mạch hoàn thành gọi đồ ăn, có chút bất mãn.

“Buổi trưa thời Quang ở chỗ em ăn đều là thịt cá, buổi tối nên ăn thanh đạm một chút đi, chỉ có chén cháo cùng dưa muối kia là của nó, thức ăn còn lại chia một phần, để lại một phần ngày mai anh ăn, bánh thịt đông lạnh ngày kia ăn, gần đây bận rộn như vậy còn phải chiếu cố Thời Quang, có thể tiết kiệm chút việc liền tiết kiệm một chút.” Chỉ cần Phương Tự chỉ cần nghĩ, liền luôn có thể săn sóc tốt người trong lòng của mình.

“Cám ơn.” Bạch Xuyên đối mặt với sự chiếu cố thỏa đáng như vậy có chút không biết làm sao.

“Lại khách khí với em làm gì? Bất quá sư huynh ban ngày anh còn phải đi dạy, để Thời Quang đến chỗ em ở đi, ban ngày em còn có thể nhìn nó một chút? Phương Tự nhân cơ hội đề nghị.

“Không phải ngày mai cậu đi Lâm thị à, không phải có một hoạt động khai mạc phải tham gia sao?" Bạch Xuyên nghi hoặc.

“Có một chút, bất quá em không nghĩ tới sư huynh lại quan tâm đến lịch trình của em như vậy.” Phương Tự đột nhiên cao hứng.

“Ai quan tâm đến cậu, tất cả đều ở cùng một vòng tròn, luôn luôn sẽ nghe được người khác nói.” Bạch Xuyên quay đầu không chịu thừa nhận.

“À~” Phương Tự quay đầu nhìn thoáng qua sư huynh của mình, cười tủm tỉm cũng không thừa thắng xông lên, khoan dung đem đề tài quay trở về Thời Quang, “nhưng mà hôm nay em nhìn Thời Quang đối cục với Du Lượng, phong cách của cậu ta trở nên rất kỳ quái.”

“Ồ, thế nào?” Bạch Xuyên có chút tò mò.

“Lúc trước anh bày cờ cho em xem, có thể thấy được đặc điểm của Thời Quang là, kỳ hình duyên dáng, sức chiến đấu cục bộ cực mạnh, tính toán kín đáo, rất ít khi sai lầm. Nhưng ván hôm nay, không biết có phải trạng thái không tốt nên trượt xuống hay không, thường xuyên xuất hiện các loại nước cờ. . thậm chí là những nước cờ rất vô lí, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại lại không thể chê vào đâu được, hơn nữa hiệu suất phi thường cao, cuối cùng có lẽ là trạng thái quá kém, nên mới hạ ác thủ, bị đuổi tới vài bước. Nói tóm lại chính là ngoại trừ trình độ vẫn cao như trước, thì không giống như là cờ mà một đứa trẻ có thể hạ ra, quân cờ, tính toán, sức chiến đấu rõ ràng cũng không nên như vậy.”

“Nghe cậu nói như vậy, lẽ nào đã bắt đầu theo đuổi hiệu suất rồi sao? Giống như từ một kỳ thủ cổ đại học được định thức của hiện đại, trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp thân kinh bách chiến?”

“Chính là ý này, nếu như không phải hạ hay là cờ của Bạch Tử cù, có thể thấy được dấu vết nhất mạch tương thừa, quả thực chính là khác nhau như hai người. Anh biết rằng thay đổi phong cách cờ vây thậm chí còn phổ biến hơn cho các kỳ thủ chuyên nghiệp của chúng ta, chứ không phải là một sự thay đổi hướng tốt. Thế nhưng thời Quang lại nói đây mới là cờ của mình, trước là của người khác.”

“Đúng là có chút kỳ quái, bất quá cũng có thể là lúc trước bị lão sư ảnh hưởng đi, thời Quang hình như có một lão sư cổ kỳ rất lợi hại. Hơn nữa Thời Quang học cờ của hắn thời gian quá ngắn, hẳn là còn đang trong quá trình hình thành phong cách của mình, kỳ phổ chúng ta nhìn thấy cũng mới có ba ván, còn có dưới tình huống thân thể không khỏe, không có cách nào nói rõ vấn đề gì được. Bất quá đứa nhỏ này rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đi theo con đường sự nghiệp, như vậy theo đó số lượng đối cục cũng tăng lên, sẽ có thể thấy rõ ràng hơn.” Bạch Xuyên vẫn rất tin tưởng học sinh của mình, cũng không muốn truy cứu những thứ này.

“A, cái này em ngược lại biết, nhưng mà hình như nó cũng không muốn tham gia cuộc thi phân đoạn năm nay.” Phương Tự đổi phương hướng tiếp tục thăm dò.

“Hả? Cậu nghe ai nói vậy?”

“Là em ấy tự mình nói, nó nói khai giảng phải tiếp tục tham gia giải đấu trung học, sau đó đi viện cờ bổ túc thêm một năm cơ sở, sau đó mới đi phân đoạn sau.” Phương Tự vui vẻ đem tin tức đều phun ra.

“Lấy thực lực của nó năm nay có thể trực tiếp phân đoạn, đây không phải là đang lãng phí thời gian sao? Có thể là không hiểu tình huống của kỳ thủ chuyên nghiệp, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với nó sau.”

“Đúng vậy, Thời Quang ngược lại rất tôn trọng sư huynh, anh cùng nó nói khẳng định có tác dụng.” Ở chỗ Bạch Xuyên không chú ý tới, khóe miệng Phương Tự hơi nhếch lên.

TBC.

***************

Mọi người cho rằng Phương Tự ăn chay sao? Cuối chuỗi thức ăn cũng có tôn nghiêm, quan tâm xong sư huynh bắt đầu một mực đào hố cho Thời Quang, có thể đếm ngắn ngủi một đường đào bao nhiêu cái, xem chương tiếp theo hắn có thể tranh sủng thành công hay không, cảm giác có thể đè bẹp ván cược. Phúc Hắc Phương Tự VS Thời Quang tự nhiên đen đủi, chua cay không rời tay ~