Khi Du Lượng trở lại văn phòng Vi Đạt, các kỳ thủ quả thật đã rời đi như lời Long Ngạn nói, trong phòng huấn luyện yên tĩnh không một ai, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên bàn cờ trống rỗng, còn có màn hình hiển thị ở giữa đại sảnh để ngày mai tiếp tục xem trận đấu còn dừng lại, nhưng so với náo nhiệt vui vẻ cách đây không lâu chỉ làm cho người ta cảm thấy càng thêm vắng vẻ.
Du Lượng không chú ý đến những thứ này, cậu trực tiếp đi vào phòng làm việc của Bạch Xuyên, tìm được phong bì mà Bạch Xuyên nói, mà khi cậu theo địa chỉ trên phong bì tìm được căn hộ cao cấp kia mở cửa ra, cuối cùng ở trong phòng khách mới loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Phương Tự, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng sau khi Du Lượng đi vào phòng khách lại ngây ngẩn cả người, bình rượu đầy đất đã nói cho cậu biết Phương Tự đêm nay đang làm cái gì, mà Phương Tự quả thật cũng đã sớm uống đến say khướt, cả người đều bị kẹt chặt trong sofa da màu đen, híp mắt, nửa mê nửa tỉnh trong tay còn không quên cầm ly rượu.
Thậm chí mãi đến khi Du Lượng đến gần mới chậm chạp ý thức được bên cạnh mình nhiều ra thêm một người, sau khi mở to đôi mắt say rượu nhìn Rõ Du Lượng, cũng chỉ thờ ơ hỏi một câu: “Sao em tìm được chỗ này?”
Lông mày Du Lượng bất giác nhíu lại: “Bạch Xuyên lão sư nói cho em biết, suốt buổi chiều không liên lạc được với anh, chúng ta đều rất lo lắng.”
“À” Phương Tự chỉ ý tứ không rõ hừ một tiếng, nâng chén lên mạnh mẽ uống một ngụm lớn, hoàn toàn không quan tâm rượu từ khóe miệng đang chảy ra, sau đó theo ngực quanh co rơi xuống, nhỏ lên đất.
Du Lượng không thể nhịn được nữa đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay anh đặt trở lại bàn trà.
“Sư huynh, em đều biết rồi.”
“Biết thì thế nào?”
Phương Tự phản ứng chậm một nhịp, chỉ có thể từ trên mặt đất sờ sờ một bình rượu khác, bộ dạng không để ý.
“Anh không có gì muốn nói sao?” Du Lượng đè lại bình rượu trong tay Phương Tự.
“Nói cái gì?”
Phương Tự đẩy tay Du Lượng ra, uống hết rượu dư trong bình, dứt khoát thừa nhận, “Đúng vậy, anh đã quyết định sẽ bán Vi Đạt đi, anh thật sự quá mệt mỏi rồi.”
“Sư huynh!”
Du Lượng muốn cắt ngang lời Phương Tự, Phương Tự lại không để ý tới cậu, chỉ ngửa đầu tựa vào sofa, nói ra những lời không thành thật.
“Anh biết là anh có lỗi với mọi người, anh là người thất bại, anh chưa từng giành chức vô địch thế giới, cũng không có vinh dự gia nhập làm cái gì, làm cờ vây internet cũng tốt, tổ đội cờ vây cũng được, bất quá chính là muốn cho sự nghiệp cờ vây của anh thoạt nhìn thể diện hơn một chút, để thỏa mãn một chút sự hư vinh đáng thương của anh mà thôi! Nhưng bây giờ, anh, không, suy nghĩ, muốn làm nữa...”
“Sư huynh, anh đừng nói nữa!”
Du Lượng nghe không nổi nữa, không thể nhịn được lại cướp đi bình rượu trong tay Phương Tự, vạch trần sự thật anh đang cố gắng giấu diếm.
“Em biết chuyện của anh với ba rồi, ông ấy nói nếu anh không bán Vi Đạt, sẽ cắt đứt quan hệ thầy trò với anh đúng không?”
“Em, sao em lại...” Phương Tự nghe vậy cả người đều cứng đờ, thậm chí mặc cho Du Lượng lấy bình rượu đi, một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói nổi.
“Ban đầu là tin tức truyền đến trên mạng, không biết thật hay giả, nhưng vừa rồi em về nhà xác nhận với ba, thái độ của ông ấy đã rất kiên quyết.”
Lời du Lượng dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Ông ấy không tin chúng ta có thể làm được cả hai.”
“Em đang nói gì vậy? Chúng ta?”
Phương Tự vốn trầm mặc lập tức bị lời nói của Du Lượng dọa tỉnh, cho dù anh uống nhiều hơn nữa cũng có thể bắt được trọng điểm trong lời nói của đối phương vừa lóe lên.
“Đúng, em và ông ấy đã nói chuyện với nhau rồi, hiện tại ông ấy có thể ngay cả đứa con trai như em cũng không cần.”
Hiện tại Du Lượng đã tiếp nhận sự thật này, ngữ khí cũng đặc biệt bình tĩnh.
“Em đùa gì vậy, chuyện của anh không cần phải liên lụy đến em, em mau về nhà đi!”
Phương Tự cả kinh cơ hồ là từ trên sô pha bật dậy, nắm lấy cánh tay Du Lượng, lo lắng an ủi: “Tiểu Lượng em nghe lời, thầy chẳng qua là đang tức giận, em trở về nhận sai với ông ấy, mọi chuyện sẽ qua thôi.”
“Em trở về nhận sai, còn anh thì sao? Sư huynh anh cũng phải nhận sai, sau đó đem Vi Đạt cùng chiến đội bán hết sao?”
Du Lượng đỡ Lấy Phương Tự, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh hỏi ngược lại.
Môi Phương Tự run rẩy, dưới ánh mắt như vậy anh đột nhiên nói không nên lời, lúc trước khẩu thị tâm phi, bây giờ chỉ có thể tránh đi ánh mắt Du Lượng, hai tay cũng suy sụp hạ xuống.
“Sư huynh, anh thật sự muốn cứ như vậy buông bỏ sao?”
Du Lượng cũng không có ý định buông tha anh, nắm lấy ống tay áo Phương Tự lại tiến về phía trước một bước:
“Sư huynh, đừng tự lừa mình dối người nữa, em không tin anh sáng lập Vi Đạt chỉ vì hư vinh, em cũng không tin anh sẽ cam tâm buông bỏ như vậy, vậy thì anh còn do dự cái gì nữa?”
“Anh...” Phương Tự không cách nào đối mặt với tra hỏi chỉ thẳng vào linh hồn của Du Lượng, theo bản năng lui về phía sau một bước, không cẩn thận bị vấp phải rồi lại ngã ngồi xuống sô pha.
“Anh không còn cách nào khác...”
Phương Tự cúi đầu, không muốn Để Du Lượng nhìn thấy nỗi thống khổ trên mặt anh, nhưng giọng nói của đã đủ để bán đứng chính mình.
“Anh đã cố gắng hết sức...Anh đã đi tìm thầy, anh cũng đã đi cầu xin cha, nhưng bọn họ không lắng nghe...bọn Họ sẽ không nghe đâu...”
“Bọn họ đương nhiên sẽ không nghe!”
Lúc này Du Lượng ngược lại là người nhìn thấy rõ ràng hơn.
“Bọn họ chỉ muốn chúng ta nghe lời, dựa theo con đường bọn họ an bài đi tiếp mà thôi! Cho nên, thời gian này thay vì cầu nguyện cho bọn họ mềm lòng, chúng ta nên rõ ràng những điều mà chúng ta cần phải làm!”
“Em muốn gì?”
“Những gì anh thực sự muốn sẽ không bao giờ đạt được! Đánh cờ không qua thầy, kinh doanh lại càng chơi không lại lão già kia, anh lấy cái gì cùng bọn họ đấu?!”
Thanh âm phương Tự khàn khàn mà tuyệt vọng, anh trong hơn nửa tháng này tiếp nhận quá nhiều áp lực rồi.
“Anh không muốn đối mặt với phụ thân của chúng ta, là sư phụ từ nhỏ đã nuôi lớn anh, em không biết khi em còn nhỏ, ông ấy từng vì anh bỏ ra rất nhiều tâm quyết thậm chí còn hơn cả em nữa, thầy giáo dưỡng anh nhiều năm như vậy, anh không thể, anh không thể...”
“Vậy thì sao? Anh muốn nghe theo họ cả đời như thế này à?”
Du Lượng dứt khoát cắt ngang lời Phương Tự, tiếp tục hỏi ngược lại.
“Chẳng lẽ sư huynh không muốn được phụ thân tán thành sao?”
“Sao lại không muốn, nằm mơ anh cũng muốn”
Phương Tự thở dốc thật sâu, cố gắng khống chế cảm xúc của mình giải thích với sư đệ.
“Nhưng mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ, cho dù anh có thể không để ý đến yêu cầu của thầy và cha, tiếp tục kinh doanh Vi Đạt, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vi Đạt đã không còn nữa, trước kia anh có gia đình ủng hộ, chưa bao giờ cần phải suy nghĩ về vấn đề lợi nhuận, kéo đầu tư và quảng cáo, việc anh làm chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nhưng từ nay về sau trang web không chỉ cần phải kiếm tiền, mà còn phải chịu trách nhiệm với tất cả nhân viên trong trang web và kỳ thủ cờ vây, phải đối mặt với phương diện mà cha anh bất cứ lúc nào cũng có thể... Đó là chưa kể đến thành tựu, cho đến bây giờ anh vẫn chưa làm ra được thành tựu gì.”
“Sư huynh, anh nói những thứ này chỉ là cái cớ mà thôi!”
Du Lượng không lưu lại chút tình cảm nào cho Phương Tự, mà chỉ thẳng vào hạch tâm của vấn đề.
“Chuyện thương nghiệp em không hiểu, nhưng em biết, kỳ lực của sư huynh đã sớm không thua phụ thân và những kỳ thủ thế hệ trước rồi, nhưng mỗi lần anh gặp bọn họ anh đều sẽ sụp đổ ở nửa sau, đây căn bản không phải là vấn đề thực lực, mà là bởi vì sư huynh, anh sợ hãi!”
Đôi mắt Phương Tự rũ xuống giống như muốn trốn tránh vấn đề này, nhưng hai tay anh lại bất tri bất giác nắm chặt thành nắm đấm.
“Sư huynh, sợ phụ thân như vậy là chuyện rất bình thường, em cũng sợ hãi, em biết khi đối mặt với ông ấy cảm giác như thế nào”
Du Lượng nói xong thở dài: “Nhưng anh còn nhớ ván cờ tháng trước cùng phụ thân không? Anh cũng ở hiện trường ngày hôm đó.”
Du Lượng cũng không đợi Phương Tự trả lời, vòng qua bình rượu đầy đất đứng bên cạnh hắn, giống như như vậy có thể đem toàn bộ dũng khí cùng lực lượng của mình truyền cho hắn.
“Ván cờ kia làm cho em hiểu được rất nhiều đạo lý, một trong số đó chính là, vô luận là trên bàn cờ hay trong cuộc sống, vô luận đối thủ có cường đại cỡ nào, đều không nên mất đi dũng khí đối kháng, nghênh nan mà là tố chất cần thiết của một kỳ thủ, cho dù chúng ta đối mặt với người vẫn luôn thống trị vận mệnh của chúng ta cũng vậy.”
Thân thể Phương Tự rung động một chút, mím môi không trả lời, buông nắm đấm ra rồi lại muốn sờ ly rượu trên bàn trà.
“Sư huynh, kỳ thật anh đã sớm biết.”
Du Lượng ngăn cản bàn tay của Phương Tự đưa về phía ly rượu, cậu nhìn ra sự giãy dụa trên mặt Phương Tự, thanh âm cũng cao lên, mang theo sự kiên định trước nay chưa từng có.
“Đối với người như ba em mà nói, cầu xin tha thứ cùng khuất phục cũng sẽ không khiến ông ấy nhượng bộ, chỉ khi chúng ta chính diện chiến thắng ông ấy, mới có thể được ông ấy tôn trọng cùng tán thành!”
Tay Phương Tự rụt lại như điện giật, khó tin nhìn về phía sư đệ trong ấn tượng vẫn cần mình bảo vệ.
“Tiểu Lượng, em có biết mình đang nói cái gì không? Em đã bao giờ nghĩ... Hậu quả ?”
“Em biết, em cũng đã nghĩ đến, em nghĩ có thể cuối cùng ông ấy thậm chí không nhận hai người chúng ta nữa, nhưng em không sợ, bởi vì em biết mình đang làm đúng.”
Du Lượng không chút do dự mà đáp, từ trên cao nhìn xuống Phương Tự ngồi trên sô pha.
“Em biết mình muốn cái gì, cả đời này em tuyệt đối sẽ không bị đè ép mãi dưới bóng râm của ba em, làm một con rối dây mà ông ấy thích!”
Cơ bắp toàn thân Phương Tự đều nhảy nhót, trái tim kịch liệt nhảy lên, thanh âm khô khốc giống như giãy dụa cuối cùng.
“Chỉ cần vô ý chính là thua cả bàn, chúng ta đánh cược không nổi.”
“Sư huynh, vô luận thành bại chúng ta cũng phải thử một lần.”
Du Lượng đương nhiên sẽ không sợ hãi những thứ này, thiếu niên làm việc chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết, chỉ có người lớn mới cần cân nhắc ưu và nhược điểm, lúc này Du Lượng cũng không thể hiểu được đạo lý này, chiến ý của cậu dạt dào, không sợ hãi.
“Nếu thật sự cứ như vậy không chiến mà chấp nhận từ bỏ, đánh mất đi thứ mình muốn, mới là chuyện phải hối hận cả đời!”
“Hối hận sao...”
Phương Tự thống khổ nhắm hai mắt lại, vô số hồi ức bao trùm anh, anh mất đi dũng khí đã quá lâu, cũng bỏ qua quá nhiều thứ trân quý, không chỉ là một ván cờ đáng lý nên thắng, từng chiếc cúp tượng trưng cho vinh dự, có lẽ còn có người khiến anh vẫn không dám vượt qua lôi trì một bước.
Du Lượng thấy thái độ của Phương Tự mềm nhũn, đang chuẩn bị tiếp tục nói cái gì đó, chuông cửa căn hộ lại dồn dập vang lên, cậu nhìn Phương Tự đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vẫn tự giác đi qua mở cửa.
Ngoài cửa đứng quả nhiên là Bạch Xuyên đang vội vàng chạy tới, anh nhìn Du Lượng trong cửa, ném ánh mắt hỏi thăm.
“Bạch Xuyên lão sư.”
Du Lượng khẽ gật đầu với hắn, lễ phép chào hỏi như thường lệ, lúc này không cần nhiều lời, Du Lượng nghiêng người nhường vị trí cửa ra vào, Bạch Xuyên liền hiểu ý của cậu, bước nhanh vào phòng khách.
Mà Phương Tự nghe được tên Bạch Xuyên cũng đã ngây ngẩn cả người, anh không thể tin mở mắt ra, liền nhìn thấy Bạch Xuyên cứ như vậy đứng ở trước mắt mình, anh có chút bối rối đứng dậy, hướng về phía Bạch Xuyên kéo ra một nụ cười khó coi.
“Sư, sư huynh, sao anh lại ở đây?”
Bạch Xuyên thở dốc rất nhỏ, lúc trước anh vội vàng đi ngay cả giấy chứng nhận làm việc của trận chung kết LP Cup cũng còn đeo trên cổ, càng đừng nói, hành lý gì cũng không mang theo, chỉ có bộ âu phục mỏng manh nhăn nhúm quấn trên người, mặc dù hiện tại Phương Viên đã vào đông, trên trán anh vẫn phủ đầy mồ hôi dày đặc. Nhưng Bạch Xuyên căn bản không để ý đến những thứ này, anh chỉ vội vàng muốn nhìn thấy Phương Tự, nhưng khi anh thật sự nhìn thấy người, vừa mới buông lỏng trong lòng lại dâng lên.
Phương Tự ở trước mặt anh vẫn giống như một con công hoa, nở xòe đuôi, lúc nào cũng khoe lông đuôi hoa lệ của mình, cho nên Bạch Xuyên sẽ không nghĩ tới chỉ trong hai ngày ngắn ngủi Phương Tự sẽ suy sụp thành bộ dáng như bây giờ. Áo sơ mi trắng vốn nên phẳng trên người hắn lúc này nhăn nhúm không nói còn nửa ướt dính đầy vết rượu, ngay cả cúc áo cũng không buộc được mấy cái, từ đó lộ ra một mảng lớn l*иg ngực màu trắng lạnh cùng đường cong cơ bắp mơ hồ, tóc càng lộn xộn bốn phía che khuất cái trán đầy đặn, ngay cả kính mắt cũng xoắn xuýt miễn cưỡng treo trên sống mũi làm sao còn nhìn ra được bộ dáng khôn khéo có năng lực ngày xưa.
“Phương Tự...”
Bạch Xuyên há miệng, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hai người cứ như vậy đan xen cùng một chỗ, ai cũng không mở miệng được.
Vẫn là Phương Tự phản ứng trước, cậu nhìn lướt qua hai người đang cau mày, ho nhẹ ra tiếng, “Tiểu Lượng, thời gian không còn sớm, sao em không về nhà trước đi?”
Du Lượng mím môi đối với vấn đề này do dự: “Sư huynh, tối nay em không muốn trở về.”
“Ở lại cũng được, nhưng ít nhất phải nói với sư mẫu một tiếng, đừng để cô sốt ruột.”
Phương Tự thở dài, hình như đã sớm đoán được đáp án này, anh lấy ra một chuỗi chìa khóa từ trong một đống chai rượu, ném cho Du Lượng.
“Anh và Bạch Xuyên nói chuyện riêng một chút, trong này có chìa khóa căn hộ cách vách, em tự mình tìm, đi qua nghỉ ngơi trước đi.”
Du Lượng muốn nói cái gì đó, nhìn Phương Tự, lại nhìn Bạch Xuyên, ánh mắt quanh quẩn giữa hai người hồi lâu, rốt cuộc vẫn trầm mặc nhận lấy chìa khóa xoay người ra cửa.
Phương Tự nhìn theo Du Lượng rời đi, thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa lại, mới quay đầu cẩn thận hỏi Bạch Xuyên.
“Sư huynh, anh muốn nói gì đó với em phải không?”
Bạch Xuyên rũ mắt xuống, anh vốn đã suy nghĩ rất nhiều khi trên máy bay về nước, cũng đặt ra vô số giả thiết, thậm chí còn chuẩn bị cãi nhau với Phương Tự, nhưng mấy thứ đó khi nhìn thấy chân tướng cùng sự tình trước mắt anh hiện tại, liền nhanh chóng tan thành mây khói, trên diễn đàn từng câu từng chữ đều đâm vào tim anh, chỉ còn lại vô tận ảo não cùng đau lòng.
Anh hẳn là đã sớm phát hiện, sự khác thường trước kia của Phương Tự hiện tại hồi tưởng lại rõ ràng như vậy, từ hình ảnh trang phục không đàng hoàng tại sân bay, đến lời nói cử chỉ né tránh, Bạch Xuyên chỉ cần nghĩ đến Phương Tự tự ngụy trang bản thân thành hình dáng không có gì, anh lại hoàn toàn không biết gì cả, vụиɠ ŧяộʍ gánh vác tất cả áp lực, liền không khỏi tim như dao cắt.
Nhất là khi anh nhìn thấy Phương Tự chật vật như vậy, rốt cuộc vẫn mềm lòng, kế hoạch gì tương lai gì đó đều bị vứt bỏ, anh không nhẫn tâm bức bách Phương Tự đưa ra quyết định mà anh muốn, vì thế cam nguyện đem tất cả quyền chủ động đều giao lại cho Phương Tự, tiếp nhận vận mệnh phán xét.
“Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, vô luận cậu quyết định như thế nào tôi đều ủng hộ cậu.”
“Vậy, nếu em thật sự nghe lời thầy, bán Vi Đạt đi thì sao? Anh cũng sẽ ủng hộ?”
Phương Tự gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Xuyên, cân bằng trong lòng anh đã nghiêng về một phía, nhưng vẫn muốn giãy dụa điều chỉnh trở lại, thật sự không muốn phải làm Bạch xuyên thất vọng.
“Phải.”
Anh nghe Bạch Xuyên trả lời như vậy liền tiếp tục hỏi.
“Nếu như em đem Vi Đạt bán đi, sư huynh anh phải làm sao đây?”
Phương Tự không hiểu sao sinh ra vài phần lửa giận không hiểu, tiến thêm một bước về phía Bạch Xuyên, nhẫn tâm bức hỏi anh.
“Người mua em từng tiếp xúc trước đó đều chỉ cảm thấy hứng thú với trang web cờ vây, bọn họ không nhất định sẽ tiếp tục duy trì chiến đội.”
“Nếu như vậy...” Thân thể Bạch Xuyên lắc lư một chút, nhưng vẫn buộc mình phải suy nghĩ về khả năng mà anh không muốn đối mặt nhất, đầu óc anh rối bời, chỉ dựa vào bản năng theo tình huống xấu nhất mà suy nghĩ.
“Cậu phải sớm nói cho tôi biết, tôi không muốn để cho những đội viên trẻ tuổi thất vọng, tôi sẽ thử xem xem có thể tìm được nhà đầu tư mới hay không.”
Trái tim Phương Tự nặng nề rơi xuống, câu trả lời của Bạch Xuyên nghe như vậy đối với anh càng giống như lưỡi dao đang cắt tới, nhưng lúc này Bạch Xuyên cũng vô lực bận tâm đến cảm thụ của Phương Tự, anh đang cố gắng tìm lại lý trí của mình, suy nghĩ cũng càng bay càng xa.
“Du Lượng cũng sẽ hủy hợp đồng phải không? Bất quá trong đội còn có Thời Quang, tôi nghĩ hẳn là sẽ có người...”
“Thời Quang? Lúc này trong lòng sư huynh cũng chỉ nghĩ đến Thời Quang sao?”
Phương Tự cắn răng truy vấn, Bạch Xuyên bất giác biểu hiện ra tín nhiệm Thời Quang nhiều hơn, làm cho Phương Tự từ đáy lòng sinh ra vài phần ghen tị, lời nói không đúng lúc thốt ra.
“Hay là sư huynh anh, tình nguyện lựa chọn Thời Quang cũng không muốn lựa chọn em?”
“Phương Tự cậu điên rồi sao! Cậu có biết cậu đang nói cái quái gì không?”
Bạch Xuyên gầm nhẹ, anh nhạy cảm nhận ra ý tứ không thể nói nên lời của Phương Tự, so sánh như vậy làm anh hoàn toàn không thể tiếp nhận.
“Là cậu tự nói muốn bán Vi Đạt, không nên tùy tiện liên lụy đến người khác, Thời Quang em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
“Vậy sao?” Xem ra sư huynh rất rõ ràng em là đang nói cái gì?”
Phương Tự nheo mắt lại, đáy mắt sâu thẳm đang ấp ủ cuồng phong bão táp, hắn chỉ vài bước đã tới gần Bạch Xuyên, đem thân thể hắn bao phủ dưới thân ảnh của mình.
Bạch Xuyên sững sờ trong chớp mắt, bọn họ đã thật lâu không dán gần như vậy, bóng dáng cao lớn của Phương Tự che đi hơn phân nửa ánh đèn, chợt mờ mịt, thật giống như trong thế giới của anh chỉ còn lại một mình Phương Tự, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ rốt cuộc mình vì sao mà đến, tích góp một ngày mệt mỏi dâng lên, anh đột nhiên cảm thấy mình từ Hàn Quốc vội vàng chạy về quả thực giống như một chuyện cười.
“Nếu như cậu muốn nói những lời này, vậy hôm nay chúng ta sẽ không cần thiết phải tiếp tục nữa.”
Bạch Xuyên nhìn về phía Phương Tự đang gần anh trong gang tấc, đôi mắt hoa đào quen thuộc thâm thúy như một đầm lầy, luôn có thể khiến người ta đắm chìm trong đó, nhưng hôm nay lại có vẻ đặc biệt xa lạ, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt Phương Tự lui về phía sau một bước.
“Chính cậu hãy bình tĩnh một chút, tôi đi đây, Hàn Quốc còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, hiện tại có lẽ còn có thể bắt kịp chuyến bay tối nay, nếu như cậu muốn giải tán chờ sau khi trận đấu kết thúc rồi nói sau.”
Phương Tự lại nhìn thấy Bạch Xuyên xoay người rời đi, ánh mắt đều đỏ lên, giống như nhìn thấy sư huynh năm đó không chút do dự liền biến mất trong sinh mệnh của mình, bị đè nén hồi lâu mất đi Bạch Xuyên khủng hoảng phá đất mà ra, không chút nghĩ ngợi giữ chặt cổ tay Bạch Xuyên, thừa dịp Bạch Xuyên không chuẩn bị trực tiếp đem người đặt lên trên tường.
“Sư huynh, anh luôn như vậy, luôn dễ dàng buông tha cho em như vậy, sư huynh, vì sao anh không khuyên em, là không muốn tin tưởng em sao?”
“Phương Tự! Cậu bình tĩnh lại!”
Mạo phạm như vậy làm cho lông tơ của Bạch Xuyên dựng thẳng lên, anh thử đẩy Phương Tự ra, rồi lại một lần nữa bị ấn trở về.
Phương Tự cũng không bởi vì Bạch Xuyên giãy dụa mà thu liễm, ngược lại miệng càng thêm không lựa lời.
“Cũng đúng, anh có Thời Quang, một thiên tài mới, một nhà vô địch thế giới, cho nên anh không cần cần em nữa phải không?”
“Phương Tự! Cậu đã đủ chưa!”
Bạch Xuyên vĩnh viễn khắc chế ẩn nhẫn rốt cục phát hỏa, hung hăng đẩy mặt Phương Tự càng ngày càng gần, cơ hồ có thể nói là cho Phương Tự một cái bạt tai.
Đầu Phương Tự đều bị đánh lệch, kính mắt cũng thiếu chút nữa bị bay ra ngoài, chỉ còn lại một cái chân kính treo trên tai, nhưng ngược lại hắn bị khơi dậy hung tính, dứt khoát tháo kính vàng vướng bận ngã trên mặt đất, lộ ra một mảnh ánh mắt đỏ thẫm, kề sát vào bên tai Bạch Xuyên cắn răng thấp giọng nỉ non.
“Em không đủ a! Sư huynh anh phải nói cho em biết, mỗi lần anh xuyên qua thân ảnh Thời Quang, nhìn thấy đến tột cùng là ai?”
Bạch Xuyên bị hỏi đến thở hổn hển, mồ hôi lạnh trong nháy mắt trải rộng khắp toàn thân, anh có chút không chịu nổi chất vấn bí ẩn trong lòng như vậy, nhưng lúc này phía sau Bạch Xuyên chỉ có vách tường lạnh như băng, mà hơi thở nóng rực của Phương Tự lại phun vào bên tai anh, anh sớm đã lui cũng không thể lui, gian nan mà thừa nhận.
“Là cậu.”
Bạch Xuyên vô lực tựa vào tường, hai chữ này giống như là hao hết khí lực toàn thân của anh. Anh quả thật luôn có thể ở trên người Thời Quang nhìn thấy hình ảnh Phương Tự hăng hái lúc trước, nhưng điều này cùng tình cảm không liên quan, anh cũng sẽ không đem hai người bọn họ lẫn lộn, anh thẹn với Thời Quang chính là, trong một năm sớm chiều ở chung, anh càng ngày càng không cách nào giống như trước kia khắc chế tình cảm của mình dành cho đối phương, lại luyến tiếc rời đi, mà tình cảm nóng bỏng như vậy nhất định phải có một lối thoát, vì thế tất cả những lo lắng cùng quan tâm tỉ mỉ đều lấy danh nghĩa thầy trò rơi vào trên người Thời Quang.
Bạch Xuyên lại một lần nữa vì Phương Tự vi phạm nguyên tắc của mình, tự lừa mình dối người cho rằng đây là kết quả tốt nhất, lại không nghĩ tới Phương Tự thế nhưng đã sớm nhìn ra manh mối, hôm nay lại mang theo suy nghĩ một chút liền thăm dò ra chân tướng, dù sao nếu trong lòng Bạch Xuyên thật sự chỉ coi Phương Tự là sư đệ, vì sao lại kháng cự Phương Tự, đem mình cùng Thời Quang đặt cùng một chỗ như vậy?
Bạch Xuyên cũng ý thức được, Phương Tự chính là lấy đây làm điểm đột phá, từng bước đẩy anh đến tuyệt lộ, chính mình bị ép thừa nhận, không chỉ là dời đi tâm tư âm u và tình cảm của mình, mà còn làm sống dậy tình cảm đè nén đã trốn tránh đã lâu, sự thật như vậy khiến anh có chút khó chịu quay mặt.
Mà Phương Tự cũng nhận được đáp án hắn muốn, nếu hắn đã vạch trần ngụy trang của Bạch Xuyên thì không thể dừng lại, cũng không chịu nhượng bộ chút nào, đưa tay nắm cằm Bạch Xuyên, ép buộc hắn và mình nhìn nhau, càng không kiêng nể gì cả.
“Nhưng mà, người có thể đối với sư huynh như vậy chỉ có em.”
Sau đó thuận theo khát vọng nhiều năm của mình, như nguyện hôn lên đôi môi mỏng gần trong gang tấc.
Bạch Xuyên quả thực muốn điên rồi, anh đương nhiên sẽ không đáp lại Phương Tự, mà sự từ chối mơ hồ của anh cũng làm cho động tác của Phương Tự càng thêm vội vàng cùng hung ác, Phương Tự không thể vào cửa nói là đang hôn môi, càng giống như đang công thành lược địa, đang tuyên thệ quyền sở hữu của mình, hắn gặm cắn không có quy luật rất nhanh đã làm cho Bạch Xuyên nếm được mùi máu tươi, càng trộn lẫn mùi rượu nồng đậm cùng với mùi thuốc lá quấn quanh trong đó, đánh thức hồi ức tồi tệ của anh nhiều năm trước, Bạch Xuyên rốt cục không thể nhịn được nhấc chân đạp về phía Phương Tự.
“Phương Tự! Trong đầu cậu chỉ có những thứ này thôi sao?”
Phương Tự không hề chuẩn bị bị một cước không chút lưu tình này đá ngã xuống đất, nhưng hắn lại không cảm thấy mình làm sai cái gì, ngửa mặt nhìn Bạch Xuyên còn mang theo vài phần ủy khuất.
“Sư huynh, một nụ hôn mà thôi, anh đến tột cùng muốn trốn tránh đến khi nào, năm đó chúng ta cái gì cũng đã làm!”
“Không cần cùng tôi nhắc tới chuyện năm đó.”
Sắc mặt Bạch Xuyên vô cùng tệ hại, anh lau sạch vết máu trên môi, rốt cục tìm lại được bình tĩnh của mình.
“Đó chỉ là sai lầm, tôi, cũng chỉ có thể là sư huynh của cậu.”
“Tại sao điều đó lại là sai lầm chứ? Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau!?”
Phương Tự đương nhiên sẽ không tiếp nhận đáp án như vậy, trong giọng nói của hắn tất cả đều là phẫn nộ cùng không cam lòng, lời áp lực nhiều năm rốt cuộc thốt ra.
“Em không rõ, sư huynh anh rõ ràng cái gì cũng biết, rõ ràng là trong lòng có em, nhưng nhiều năm như vậy sư huynh anh cho tới bây giờ cũng không chịu đáp lại em một chút nào.”
“Bởi vì tôi không thể, vô luận là năm đó hay là hiện tại, chúng ta đều không thể!”
Bạch Xuyên dùng ý chí lớn nhất của mình nói ra những lời này, lúc này Bạch Xuyên rốt cục ý thức được sẽ không bao giờ có đường lui để anh lùi bước nữa, đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng cơ hồ đã trở thành lựa chọn duy nhất.
“Cậu còn không rõ sao? Nếu như tôi đáp lại cậu, cậu liền hủy, Phương Tự, tình cảm như vậy nhất định không cho phép trên thế gian này, một khi bị người khác biết, sự nghiệp của cậu phải làm sao? Để tất cả mọi người trên thế giới biết rằng Phương Tự cửu đoạn trẻ nhất giới cờ vây Trung Quốc là đồng tính luyến ái à?”
“Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu bị hủy được, chúng ta nhất định phải có một người thanh tỉnh, nếu như cậu không làm được, vậy để tôi đến làm đi.”
Trái tim Bạch Xuyên mơ hồ co rút đau đớn, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Nhưng hiện tại xem ra, trong một năm cùng Vi Đạt cộng sự tôi làm cũng không tốt lắm, nếu như điều này làm quấy rầy cậu, như vậy tôi tiếp nhận quyết định của cậu buông tha Vi Đạt, chúng ta hảo tụ hảo tán.”
“Sư huynh, em không có ý định buông tha Vi Đạt!”
Phương Tự có dự cảm không tốt, phản ứng của Bạch Xuyên hoàn toàn vượt quá dự liệu của anh, anh bắt đầu bối rối.
“Trước khi anh tới em đã cân nhắc cùng anh kinh doanh, chúng ta cùng nhau tiếp tục cố gắng, đạt được ước mơ chung của chúng ta có được không?”
“Vậy sao?”
Như vậy Phương Tự cậu nói cho tôi biết, Vi Đạt cùng chiến đội thật sự là ước mơ của cậu sao?”
Bạch Xuyên cúi đầu nhìn Phương Tự, trong mắt tràn đầy bi ai.
“Sư huynh, thì ra anh đã sớm biết...” Phương Tự bị hỏi không kịp đề phòng, trên mặt hắn mơ hồ hiện lên vài tia tuyệt vọng.
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu hiểu rõ tôi, tôi tự nhiên cũng hiểu rõ cậu, lúc trước cậu kháng cự như vậy để Cho Du Lượng cùng Vi Đạt ký hợp đồng, tôi còn có cái gì không rõ? Phương Tự cậu đối với Vi Đạt không có lòng tin, cậu sợ làm chậm trễ tiền đồ của sư đệ cậu, cậu nguyện ý đối với lão sư cảm tạ đại đức, cũng không thật sự tin tưởng lực lượng của làn sóng mới, Phương Tự điểm này của cậu còn không bằng hai đứa nhỏ Du Lượng và Thời Quang !”
Về điểm này, Bạch Xuyên đương nhiên là thất vọng, nhưng lúc trước anh vẫn lựa chọn làm như không thấy, cùng Phương Tự tiếp tục vận hành chiến đội, hiện tại cũng không muốn đối phương tự trách móc nhiều hơn nữa.
“Nhưng tôi cũng biết sư phụ và sư đệ của cậu đối với cậu quan trọng như thế nào, chiến đội Vi Đạt ban đầu chỉ là giấc mơ của tôi, tôi không thể đem nó đè ép lên người cậu, buộc cậu từ bỏ sự nghiệp của cậu, buông tha gia tộc và sư môn của cậu.”
“Cảm ơn cậu một năm này đã cùng tôi viễn mộng, nhưng hiện tại mộng cũng nên tỉnh rồi.”
Bạch Xuyên căng thẳng thân thể, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Phương Tự một cái.
“Không, không phải sư huynh không phải như vậy!”
Mắt Phương Tự như muốn nứt ra, lần đầu tiên anh thật sự ý thức được khả năng mình sẽ mất đi Bạch Xuyên vĩnh viễn, không để ý hình tượng tới gần Bạch Xuyên bắt lấy vạt áo của hắn.
“Em thừa nhận, ban đầu em quả thật chỉ muốn tạo ra một mưu đồ nhỏ, nhưng hiện tại đã khác! Sư huynh, một năm này em làm còn chưa đủ tốt sao? Chúng ta vì ước mơ cùng nhau cố gắng lâu như vậy, cũng không đáng để sư huynh lưu luyến sao?”
“Phương Tự, tôi nhắc lại một lần nữa, ảnh hưởng đến quyết định của cậu chính là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cậu, xuất phát từ sự đồng ý của cậu đối với sự phát triển trong tương lai, chứ không phải dùng tình cảm, bị ảnh hưởng bởi những thứ khác.”
Bạch Xuyên dùng tự chủ còn sót lại của mình, run rẩy bật ngón tay Phương Tự ra.
“Tôi hy vọng cậu có thể kinh doanh Vi Đạt, nhưng cậu phải hiểu rõ rốt cuộc mình đang làm cái gì.”
“Sư huynh, Vi Đạt chính là chuyện em muốn làm.”
Phương Tự ngửa đầu nhìn Bạch Xuyên, đột nhiên ý thức được đây là cơ hội cuối cùng cậu có thể giữ lại Bạch Xuyên, ngược lại thần kỳ không còn hoảng loạn nữa, đại não trước nay chưa từng có thanh minh trở lại, cậu theo khí lực của Bạch Xuyên buông vạt áo hắn ra, ngược lại cầm lấy ngón tay lạnh lẽo của Bạch Xuyên, cũng mượn lực đứng dậy, đứng trước người Bạch Xuyên.
“Trong một năm này, em đã nhìn thấy tình yêu của người dùng trang web đối với cờ vây, cũng nhìn thấy tất cả những nỗ lực của tất cả các kỳ thủ trẻ tuổi trong đội, còn có thể nhìn thấy sự trưởng thành của Du Lượng và tham vọng của Thời Quang, em không phải là người tâm địa sắt đá, em thấy tất cả mọi người cố gắng, cũng tự mình cảm nhận được sức mạnh của làn sóng mới, em đương nhiên cũng biết sư huynh anh đang theo đuổi cái gì hiện tại thúc đẩy sự phát triển của cờ vây, để cho càng nhiều lực lượng trẻ tuổi xuất hiện đã là lý tưởng của em.”
“Ngược lại sư huynh, anh bây giờ cũng không chịu thừa nhận tình cảm của chúng ta, còn bởi vì vậy mà rời khỏi Vi Đạt, buông tha ước mơ, rốt cuộc ai mới là người dùng tình cảm đối đãi sự việc?”
Phương Tự hỏi ngược cũng không hùng hổ bức người, nhưng Bạch Xuyên lại không cách nào trả lời, anh cứng ngắc đứng tại chỗ, thậm chí quên mất tránh thoát tay Phương Tự, anh có thể bình tĩnh đối mặt với phương Tự tùy ý làm bậy, nhưng lại không thể thờ ơ với tâm sự chân thành như vậy, vô hình trung hình như có một người khác thay anh lên tiếng xác nhận.
“Cậu, thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
“Đúng vậy, em đã nghĩ kỹ rồi, em biết mình phải đối mặt với cái gì, em cũng biết thất bại sẽ là hậu quả gì, nhưng em vẫn phải làm, vô luận thành bại, em không muốn hối hận, em đã hối hận quá lâu rồi, sư huynh.”
Phương Tự kiên định trả lời, anh nhận thấy Bạch Xuyên dao động, buông một tay ôm chặt lấy người, nói ra lời hứa cuối cùng.
“Sư huynh, em cam đoan với anh, em có thể kinh doanh tốt Vi Đạt đồng thời cam đoan trạng thái tốt thi đấu, em cũng có thể đối với anh thật tốt, em còn có thể vĩnh viễn đem bí mật của chúng ta che giấu. Em biết em trước đây đã làm anh thất vọng, nhưng anh có thể tin tưởng em một lần nữa không, em đã sẵn sàng đối mặt với lão sư cùng cha mình, anh sẽ nhẫn tâm để mặt em một mình đơn độc hay sao?”
Phương Tự nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Xuyên, không muốn bỏ qua bất kỳ biến hóa biểu tình nào của anh, cho dù là trong đêm đen kịt này, ánh mắt của hắn cũng sáng rực như mặt trời chói chang.
Lúc này trong phòng tĩnh mịch không tiếng động, Thời gian trôi qua cũng trở nên đặc biệt thong thả, Bạch Xuyên rốt cục để cho mình thả lỏng, đưa tay vòng quanh thắt lưng Phương Tự, vùi đầu vào bên cổ hắn, Phương Tự thụ sủng nhược kinh dùng mặt dán lên da Bạch Xuyên.
Lúc này Bạch Xuyên cũng không giãy dụa ngầm đồng ý động tác của hắn, vì thế Phương Tự lại được một tấc tiến một thước, nghiêng đầu đi, dùng môi cẩn thận chạm vào, thăm dò tâm ý của Bạch Xuyên, Bạch Xuyên nhắm mắt lại khẽ mở môi, Phương Tự giống như là được cổ vũ, mà sâu sắc nụ hôn này.
Bạch Xuyên ở trong lòng Phương Tự, tùy ý để mùi rượu nồng đậm nhấn chìm anh, trong mùi hương quen thuộc này, rốt cục buông lỏng tình cảm đè nén nhiều năm của mình, để cho hơi thở của bọn họ giao hòa cùng một chỗ.
Cuối cùng, lặng lẽ, có một bàn tay thò vào trong quần áo, chạm vào vòng eo gầy gò.
Mà lúc này hai người đã dây dưa cùng một chỗ cũng không biết, Du Lượng cách vách đang mở to hai mắt đứng trong phòng, gắt gao nhìn chằm chằm bức tường trắng trống rỗng trước mắt, vách tường vốn dày cộp lại không có tác dụng cách âm gì, thanh âm quen thuộc đứt quãng truyền vào lỗ tai cậu, Du Lượng đứng không vững, vẻ mặt không thể tin.