Chương 105

“Cậu bé à, cậu vẫn chưa tìm được người sao?”

Tài xế taxi thông qua cửa sổ xe, nhìn Du Lượng Du Lượng lại một lần nữa mặt mày ủ rũ từ trong tiểu khu đi ra, lên tiếng hỏi thăm.

“Ừm” Du Lượng không yên lòng đáp một tiếng, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, tựa mình hoàn toàn vào lưng ghế, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.

“Hôm nay chúng ta đã đem mấy địa danh và tiểu khu nổi danh của thành phố Phương Viên đều đi qua rồi vẫn không tìm thấy?”

Tài xế taxi muốn hòa giải bầu không khí, đùa giỡn một chút.

“Bạn cậu cũng thật lắm tiền, nhiều ngành công nghiệp như vậy sao? Mọi người đều nói ba hang thỏ giảo hoạt, hắn so với thỏ còn lợi hại hơn.”

Du Lượng chỉ ấn ấn mi tâm không nói tiếp, tài xế không đợi đến khi trả lời tự làm mất mặt, nhìn thần sắc Du Lượng từ gương chiếu hậu, chỉ có thể mở miệng một lần nữa.

“Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Du Lượng bị hỏi đến sửng sốt, nhìn về phía vị trí tài xế, trên mặt lộ ra vài phần mờ mịt, lúc này cậu đã chạy qua mấy nơi ở của Phương Tự mà mình biết, thậm chí bao gồm căn hộ Phương Tự dẫn mình và Thời Quang đi qua cùng với biệt thự bên cạnh núi Ô lộ sơn, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, lúc này quả thật có chút không thể xuống tay. Bất quá cậu vẫn rất nhanh quyết định.

“Đi quán bar chúng ta ban đầu từng đến.”

“Được rồi, hôm nay cậu đã trả đủ tiền, nói đi Thiên Tân tôi đều mang theo cậu đi.” Tài xế sảng khoái đáp ứng, khởi động xe.

Du Lượng yên lặng ngồi ở ghế sau, suy nghĩ một chút vẫn là lại một lần nữa lấy điện thoại di động ra, cho dù hôm nay cậu liên lạc với Phương Tự vô số lần đều thất bại, nhưng vẫn nhịn không được muốn thử lại một lần nữa. Nhưng không đợi cậu bấm số, điện thoại di động đã vang lên trước, trên màn hình hiển thị lóe ra hai chữ “Long Ngạn”.

Ngón tay Du Lượng dừng một chút, cậu đã dự liệu được sẽ gặp phải chuyện này, cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lần này có thể giấu diếm được, nhưng tin tức nhanh như vậy đã truyền ra vẫn khiến cậu có chút trở tay không kịp, nhưng cậu vẫn hít sâu một hơi, nhận điện thoại.

“Du Lượng, chuyện trên mạng cậu đã biết chưa?”

Không đợi Du Lượng nói chuyện, thanh âm của Long Ngạn liền truyền ra trước, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Cậu nghĩ như thế nào?”

“Chuyện này xuất hiện có chút đột ngột, trước mắt cũng chỉ là lời nói của người Hàn Quốc..” Du Lượng thử chải chuốt lại suy nghĩ của mình.

Bất quá hắn còn chưa nói xong đã bị Long Ngạn vội vàng cắt đứt.

“Không phải tôi không phải nói những chuyện này, tôi chính là muốn hỏi Du Lượng cậu, cậu cũng là đứng ở Tự ca bên này sao?”

“Đương nhiên rồi?” Du Lượng bị vấn đề này hỏi đến sửng sốt, nhưng vẫn không chút do dự trả lời.

“Vậy là tốt.” Đầu dây bên kia truyền đến vài tiếng thở dài như trút được gánh nặng, hiển nhiên Long Ngạn bên kia không chỉ có một mình hắn.

“Bên kia cậu còn có người khác, là còn ở phòng huấn luyện à?” Du Lượng nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, mọi người nghe nói chuyện này làm sao còn tâm tư khác, đều ở lại trong phòng huấn luyện, anh Tự hiện tại không liên lạc được, chỉ có thể đến hỏi cậu một chút.” Long Ngạn thản nhiên thừa nhận.

“Vậy à, hiện tại tôi còn chưa nhìn thấy sư huynh, không thể hứa hẹn cái gì.”

Lông mày Du Lượng lại một lần nữa nhíu lại, cậu cho dù hoàn toàn không biết gì cả, nhưng vẫn nhớ rõ thân phận đội trưởng của mình, thử gánh vác trách nhiệm của mình trấn an đội viên.

“Bất quá xin anh chuyển lời với mọi người rằng vô luận như thế nào, chúng ta cũng sẽ không mặc kệ kỳ thủ trong đội, đến cuối cùng nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích.”

“Đương nhiên, chúng ta đều tin tưởng anh Tự.”

Long Ngạn kiên định trả lời hắn

“Chúng ta cho tới nay đều được Anh Tự chiếu cố, nếu như không phải hắn, chúng ta cũng sẽ không có hoàn cảnh cùng cơ hội tốt như vậy, cho nên nếu như cậu có thể nhìn thấy hắn, xin hỗ trợ chuyển đạt một chút, mọi người vừa mới đạt được sự đồng thuận, nếu như tài chính Vi Đạt thật sự khan hiếm, chúng ta nguyện ý chủ động giảm lương, trong tình huống này đây là việc duy nhất chúng ta có thể làm...”

“Cái gì?” Du Lượng nghe đột nhiên cảm thấy lời nói của Long Ngạn có chút không đúng.

Long Ngạn lại không chú ý tới kinh ngạc của Du Lượng, sau khi cậu bị ngắt lời hiếm khi do dự một chút, nhưng vẫn quyết đoán nói thẳng.

“Còn nữa, Du Lượng, cậu... Nếu như có thể thử khuyên Du lão sư một chút hay không, chúng ta đều biết Tự ca...”

“Anh chờ một chút, cái gì khuyên một chút??” Du Lượng nhịn không được cắt đứt lời Long Ngạn.

“Hả? Du Lượng cậu không biết sao?” Long Ngạn cũng ngây ngẩn cả người.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Trên mạng nói, sở dĩ anh Tự muốn bán Vi Đạt là bởi vì Du lão sư bảo cậu ấy trong vòng một tháng, đem làm ăn trên tay đều xóa sạch, làm một kỳ thủ thuần túy, bằng không sẽ đuổi anh ấy ra khỏi sư môn.” Long Ngạn rất nhanh ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào, nhanh chóng nói ra tình huống.

“Anh có chắc không?” Hô hấp Du Lượng đều trở nên dồn dập theo bản năng xác nhận lần nữa.

“Tin tức là từ diễn đàn Vi Đạt mạng đọc được, nói chuyện hình như là nhân viên bên cạnh anh Tự, bài viết kia phi thường hot, đến bây giờ vẫn chưa có người kiểm duyệt xử lý, cậu có thể tự mình xem.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ xác nhận.” Du Lượng cực lực làm cho mình tỉnh táo lại.

“Long Ngạn, vẫn là vất vả anh trấn an cảm xúc của đội viên một chút, hiện tại thời gian đã không còn sớm, tất cả mọi người về nghỉ ngơi trước đi.”

“Được, cậu yên tâm, chúng ta sẽ không gây chuyện cho Tự ca vào lúc này đâu, lát nữa chúng ta sẽ giải tán.” Long Ngạn đáp ứng.

“Bất quá, nếu có tin tức, vẫn là phiền cậu nói cho chúng tôi biết một tiếng, vô luận muộn như thế nào cũng có thể.”

“Được, tôi sẽ làm.” Du Lượng cảm nhận được thành ý cùng tín nhiệm nặng trịch của bọn họ, thận trọng hứa hẹn.

Du Lượng cúp điện thoại rồi cúi đầu trầm mặc một lát, mới giống như là hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên một lần nữa an bài tài xế: “Sư phụ, quay đầu, đổi sang biệt thự bên hồ.”

“Được rồi.” Tài xế đáp ứng, cậu nghe ra biến hóa trong giọng nói của Du Lượng, cũng không nói nhiều, chỉ thuần thục đánh bánh lái rẽ sang, thay đổi phương hướng dự định.

Du Lượng hít sâu một hơi, mở điện thoại di động bắt đầu lật xem tin tức trên mạng như Long Ngạn nói, cho tới nay cậu đều loáng thoáng biết phụ thân cũng không ủng hộ sư huynh sáng lập Vi Đạt, lại chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ đến nước này.

Xe chạy rất nhanh, lúc này trời cũng đã tối đen, ánh đèn ven đường tất cả đều sáng lên, nhưng đến khi đến nơi, lại nhìn thấy trong biệt thự Du gia lại không biết vì sao vẫn tối đen một mảnh, trong hoa viên một ngọn đèn cũng không có, cánh cửa hơi mở rộng giống như miệng của một con quái vật có thể cắn nuốt hết thảy, Du Lượng lại bất chấp những thứ này, đẩy cửa xe trực tiếp vọt vào.

Mẹ Du đang ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy Du Lượng tiến vào, tự nhiên tiến lên quan tâm cậu.

“Tiểu Lượng, sao hôm nay con lại về trễ như vậy, ăn gì chưa, mẹ đem cơm tối hâm nóng lên cho con một nhé?”

Du Lượng dừng bước, tránh nặng tìm nhẹ nhàng: “Hôm nay có chút việc về trễ, lần sau sẽ nói trước với mẹ, ba con ở nhà sao?”

“Hôm nay ba con không ra ngoài, vẫn luôn ở trong thư phòng”

Mẹ Du trả lời, thuận tay bật đèn pha trong phòng khách, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Hình như đang xem trận đấu hôm nay của người bạn kia của con.”

“Được, con đi tìm ba.” Du Lượng không có tâm tình bận tâm đến cái khác, chỉ gật gật đầu với mẹ, sải bước đi về phía thư phòng.

“Tiểu Lượng?” Mẹ Du bị bỏ lại phía sau, nhạy cảm nhận ra được trạng thái không giống trước kia của Du Lượng, đi theo.

Du Lượng đứng ở cửa thư phòng, bình tĩnh lại khắc chế gõ cửa ba lần, nhưng không có ý tứ chờ bên trong cho phép, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong thư phòng là Du Hiểu Dương còn đang nghiên cứu kỳ phổ, ông nhíu mày nghe được thanh âm nhưng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, ánh mắt vẫn cong đặt ở trên bàn cờ trước mặt.

“Ai cho con tiến vào?”

“Ba, con nghe nói ba muốn sư huynh đem Vi Đạt bán đi, bằng không sẽ cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.” Du Lượng không chút che dấu hỏi ra.

Tay Du Hiểu Dương dừng lại, nhưng vẫn thuận thế lại hạ xuống một quân cờ, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc gì, chỉ đơn giản hỏi một câu: “Phương Tự nói cho con biết?”

“Cái này không quan trọng, con chỉ muốn biết đây có phải là thật hay không!”

Du Lượng vẫn không để ý tới câu hỏi của Du Hiểu Dương, ngược lại đề cao thanh âm tiếp tục truy vấn, trong giọng nói càng mang theo vài phần ý tứ bất kính.

“Đúng thì thế nào? Con đang chất vấn ta à?” Thanh âm của Du Hiểu Dương cũng bởi vậy mà trở nên nghiêm khắc.

“Ba!” Tia hy vọng cuối cùng của Du Lượng vẫn là bị dập tắt, đầu óc cậu cơ hồ trống rỗng, hô hấp cũng dồn dập, nhưng cậu vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, thử biện giải cho Phương Tự.

“Ba, con chỉ không hiểu, sư huynh không phải là không làm việc đàng hoàng, anh ấy nghiêm túc quản lý trang web và chiến đội, hiện tại Vi Đạt là nền tảng giao lưu cờ vây trực tuyến lớn nhất cả nước và thậm chí cả thế giới, mỗi ngày đều có vô số người hâm mộ cờ vây đối chiến, trao đổi, còn có chiến đội, năm nay chúng ta xông lên vi giáp gần như là chuyện như đinh đóng cột! Tất cả những điều này không thể tách rời khỏi sự nỗ lực và cống hiến của sư huynh!”

Du Hiểu Dương lại không hề động đậy, giống như là không nghe thấy, còn đang đem quân cờ trong tay từng viên từng viên đặt lên trên bàn cờ.

Du Lượng bất mãn với thái độ không quan tâm của cha mình, lại tiến lên đi vào hai bước, cách bàn đứng trước mặt ông, lại một lần nữa truy vấn.

“Ba không phải không biết ý nghĩa của việc sư huynh đang làm, nhưng tại sao ba lại bức bách anh ấy không buông tha như vậy?”

“Ý nghĩa? Con biết nó có ý nghĩa gì không? Chơi cờ vây tốt chính là ý nghĩa lớn nhất!”

Du Hiểu Dương rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt Du Lượng, mặt không chút thay đổi hỏi ngược lại cậu.

“Con đương nhiên biết!” Du Lượng không chút sợ hãi nhìn thẳng trở về, thanh âm của cậu cao ngất lên.

“Con từng cho rằng chơi cờ là chuyện của một người, con cũng từng cảm thấy nên trở thành một kỳ thủ thuần túy như lời ba nói. Nhưng bây giờ con không còn nghĩ như vậy nữa. Trong tháng này, con đã xem qua một cuộc phỏng vấn của Thời Quang trong thế giới cờ vây vô số lần mới hiểu được: Cậu ấu liều mạng cũng muốn lật ngược các bậc tiền bối không muốn tiến lên, sau đó chứng minh bản thân trên bàn cờ, không chỉ đơn giản là chiến thắng và thất bại nữa mà cậu ấy đã dùng hành động của mình để nói cho con biết, để thúc đẩy sự phát triển của cờ vây Trung Quốc, thậm chí cả sự phát triển của toàn bộ kỳ thủ cờ vây là một điều còn có ý nghĩa lớn hơn.”

Du Hiểu Dương buông quân cờ trong tay ngồi thẳng người, nhưng không lên tiếng phản bác, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên mặt khiến nếp nhăn của ông càng thêm khắc sâu, biểu tình vốn lạnh lùng cũng càng khiến người ta sợ hãi.

Mà Du Lượng tiến thêm một bước, tiếp tục cố gắng thuyết phục phụ thân.

“Ba cũng biết không phải sao? Danh dự quốc gia đằng sau bàn cờ, niềm tự hào dân tộc là một điều quan trọng hơn trận đấu thắng hay thua, sự phát triển và đổi mới tổng thể của cờ vây là một điều quan trọng hơn thắng bại cá nhân, bằng không ba sẽ không kiên trì mang kỳ phổ cờ vây từ Hàn Quốc trong nhiều năm như vậy trở về, không phải là không muốn cờ vây Trung Quốc mãi mãi tụt lại phía sau Hàn Quốc một bước hay sao? Sao đến sư huynh lại không được?”

“Bởi vì những thứ này không phải là chuyện con và Phương Tự nên làm ở giai đoạn này.

Du Hiểu Dương không nhúc nhích, câu trả lời của ông vẫn lạnh lùng cứng rắn như trước, giống như băng tuyết đông cứng trên đỉnh núi.

“Kỳ thủ chỉ có đạt được thành tích đủ tốt, mới có tư cách đi làm những gì con vừa nói kia.”

“Ba! Chỉ có năng lực càng lớn thì trách nhiệm mới càng lớn sao? Không phải như vậy, sự phát triển và thúc đẩy của cờ vây không chỉ dựa vào ba hoặc Thời Quang hay nhà vô địch thế giới, mỗi người chơi cờ vây chuyên nghiệp như chúng ta nên có trách nhiệm riêng của mình!”

Du Lượng theo lý mà tranh đấu, vẫn không chịu lùi bước chút nào.

“Không ai giao cho các ngươi trách nhiệm như vậy, coi như là Thời Quang, ta cũng cho rằng nó hiện tại càng nên đem lực chú ý đặt ở trên cờ vây, chẳng qua nó có thực lực, có tư cách đi làm việc mà mình muốn làm.”

Du Hiểu Dương một lần nữa nhấn mạnh: “Huống chi, những trách nhiệm và nghĩa vụ mà con nói, không nên dùng thành tích để đổi.”

“Sao lại đi đổi đây? Tại sao chúng ta không thể giống như Thời Quang, trong khi đạt được kết quả tốt trong khi làm những gì chúng con muốn làm?!”

Du Lượng không cam lòng phản bác.

“Bởi vì các con không làm được!”

Du Hiểu Dương rốt cục đứng lên, không còn bộ dáng lạnh lùng như trước, khí tràng tồn đọng nhiều năm giờ phút này bộc phát, giống như một ngọn núi đè về phía Du Lượng.

“Con tự đi hỏi Phương Tự một chút xem đã bao lâu rồi nó chưa từng luyện cờ cho tốt? Thiên Nguyên chiến tứ cường thi đấu, Tang nguyên bản bởi vì kỳ thánh thất phiên cờ đại bại mà phát huy thất thường, nó lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, dưới ưu thế, cư nhiên còn đánh ra thìa, đến cuối cùng ngay cả chinh tử cũng tính không rõ ràng, cơ bản công lao cũng đi đâu? Ta thực sự không biết? Tâm tư của nó đã sớm không còn ở trên cờ vây!”

“Ba! Sư huynh không phải...” Du Lượng vẫn bị buộc phải lui về phía sau một bước.

“Con còn muốn nói giúp nó?”

Du Hiểu Dương căn bản không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, khí thế của ông càng lúc càng tăng, thậm chí ngay cả Du Lượng cũng không có ý định buông tha.

“Còn con, ta biết trận đấu gần đây của con đều thắng, nhưng những thứ này bất quá chỉ là vi ất mà thôi, như vậy con liền kiêu ngạo? Bắt đầu nghĩ về đại nghĩa quốc gia sao? Con đừng quên đến bây giờ tất cả các trận đấu, cúp và danh hiệu của con năm nay đều đã bị đào thải, mục tiêu của con chính là một quán quân vây B sao?”

“Nói cho cùng ba vẫn không muốn tin tưởng chúng ta!” Du Lượng cũng không vì phủ nhận như vậy mà dao động, cậu đứng trước mặt Du Hiểu Dương, trên mặt vẫn cố chấp cùng kiên định trước sau như một.

“Con và sư huynh không còn là trẻ con nữa, chúng ta biết mình đang làm cái gì, chúng ta cũng tin tưởng mình có thể làm được cả hai!”

“Có một số việc có thể cân nhắc, nhưng chơi cờ không được, làm kỳ thủ đứng đầu không được, làm con trai và đồ đệ của Du Hiểu Dương ta càng không được!”

Thanh âm Du Hiểu Dương trầm thấp mà quyết đoán, mỗi một chữ ông nói đều giống như chân lý thế gian, đập vào trong lòng Du Lượng.

“Ba! Ý ba là sao?”

Du Lượng ngạc nhiên nhìn phụ thân, cậu thậm chí có chút không thể tin những gì mà mình vừa nghe được.

“Sư huynh không chịu rời khỏi Vi Đạt ba sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn, vậy nếu như con không nghe lời, ba có phải ngay cả đứa con trai như con cũng không muốn nhận hay không?”

Vành mắt Du Lượng mơ hồ có chút đỏ lên, thanh âm cũng bắt đầu mang theo vài phần run rẩy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định giãy dụa cuối cùng.

“Chẳng lẽ chúng ta làm đồ đệ cùng nhi tử, ngay cả quyền lựa chọn của mình cũng không có sao?”

Du Hiểu Dương không nói gì nữa, nhưng Du Lượng đã từ trong trầm mặc của ông nhận được đáp án, cậu đột nhiên một câu cũng không nói nên lời, trong thư phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

“Phốc phốc, tích tắc...” Đột nhiên điện thoại di động của Du Lượng không đúng lúc vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng, Du Lượng theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình, liền liếc thấy cái tên Bạch Xuyên.

Du Lượng một lần nữa nhìn về phía Du Hiểu Dương, trên mặt ông không thấy bất kỳ dấu hiệu hồi tâm chuyển ý nào, rốt cục cậu vẫn thất vọng nhắm mắt lại, cắn răng nặn ra mấy chữ: “Chúng ta sẽ chứng minh cho ba xem!”

Du Lượng nói xong liền nắm chặt điện thoại di động, không chút do dự đoạt cửa mà ra.

“Tiểu Lượng!”

Mẹ Du ngoài cửa nghe xong hồi lâu cuống quít tiến lên, muốn bắt lấy ống tay áo Du Lượng.

“Để cho nó đi!”

Lúc này trong phòng lại truyền đến tiếng gầm nhẹ của Du Hiểu Dương, ngón tay mẹ Du dừng lại, đã bị Du Lượng lắc mình tránh thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai rời đi.

“Lão Du, ông rốt cuộc muốn làm cái gì!” Thanh âm phẫn nộ của mẹ Du ngay sau đó vang lên.

Du Lượng lại bất chấp những thứ này, cậu nghẹn một hơi đi ra khỏi nhà, bình tĩnh một lát, mới gọi điện thoại cho Bạch Xuyên một lần nữa.

“Bạch Xuyên lão sư, thầy đến Phương Viên rồi sao?”

“Đúng vậy, thầy vừa xuống máy bay, lúc trước Thời Quang nói em đi tìm Phương Tự, có thấy cậu ấy chưa?” Trong điện thoại, thanh âm Bạch Xuyên khàn khàn đến lợi hại.

“Còn chưa thấy” Du Lượng thành thật nói: “Em đã tìm mấy nơi sư huynh mà em biết có thể đi, vẫn không gặp được, điện thoại thì vẫn không thể liên.”

“Không thấy sao?”

Bạch Xuyên ngẩn người, mới hạ quyết tâm đưa ra một địa điểm mới.

“Cậu ấy ở căn nhà gần công ty Vi Đạt em đã xem qua chưa?”

“Vâng, gần công ty? Sư huynh có nhà sao?” Du Lượng nghi hoặc.

Bạch Xuyên trầm mặc một lát, lại mở miệng lần nữa: “Tiểu khu bên cạnh tòa nhà Phương Viên kia, bây giờ em đi qua có thuận tiện không? Thầy vào thành phố ở sân bay còn cần một khoảng thời gian, nếu thuận tiện em đi xem trước một cái, lâu như vậy không liên lạc được với hắn, thầy thật sự không yên tâm.”

“Đương nhiên thuận tiện, thầy cho em địa chỉ cụ thể?”

“Địa chỉ cụ thể thầy cũng không nhớ rõ lắm, em đi đến phòng làm việc của thầy, trong ngăn kéo đầu tiên bên tay trái có một phong bì, bên trong có một chìa khóa gắn thẻ kiểm soát truy cập, trên phong bì hẳn là có địa chỉ.”

Bạch Xuyên có chút muốn đóng dấu giải thích một câu.

“Lúc trước Phương Tự nói với thầy nếu tăng ca quá trễ có thể đến đó qua đêm, nhưng thầy chưa từng tới đó.”

“Được, em hiện tại đi.” Du Lượng lại không nhận ra dị thường, đáp ứng.

“Sư phụ, đi Phương Viên cao ốc.” Bạch Xuyên nói xong rốt cục cũng gọi được xe, muốn cúp điện thoại.

“Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở gần công ty.”

“Bạch Xuyên lão sư”

Du Lượng vội vàng gọi anh lại, do dự một lát, lời nói vẫn có chút nói không nên lời, chỉ có thể đổi phương thức khác.

“Trên đường đến thầy xem diễn đàn Vi Đạt một chút đi, bài viết nóng nhất, trên đó có một ít tin tức mới.”

“Ừ?” Bạch Xuyên không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn đáp ứng.

“Được rồi, thầy sẽ đi xem.”