Chương 3: Hữu Duyên Lần Thứ Hai

Người đó chính Minh Nguyệt, nàng thấy Trần Phúc cứ đơ ra thì nàng nghiêm mặt nói:

- Huynh đi theo ta làm gì?

Bị Hỏi bất ngờ Trần Phúc có phần ấp úm:

- Ta, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, ai mà đi theo cô làm gì.

Minh Nguyệt tỏ vẻ nghi ngờ đập bàn nhẹ một cái hỏi:

- Tình cờ? Tình cờ mà vô đây ngó ngang ngó dọc, có phải là làm chuyện mờ ám không?

Trần Phúc bị nắm thóp, chàng ấp úng vừa nói vừa cười gượng:

- À ta, ta tìm người thân ấy mà, nhưng ở đây không có người đó nên ta lại đây ăn tí.

Minh Nguyệt biết thừa là tên này đang cố đi theo mình, nhưng bắt hắn nói thẳng ra thì e rằng cũng không hay nên thôi.

- Có vẻ vết thương của huynh khỏi hẳn rồi nhỉ?

Thoát khỏi thế khó Trần Phúc thở phào nói:

- Vết đâm chưa lành nhưng đã ổn hơn nhiều, hôm đó cảm ơn cô đã cứu giúp, có thể hỏi tên để tiện xưng hô không?

Minh Nguyệt nói:

- Ta tên là Minh Nguyệt.

Như được mở cờ trong lòng, Trần Phúc hí hửng giới thiệu tên mình:

- Hóa ra là Minh cô nương, tại hạ Trần Phúc, rất vui khi được kết giao.

Minh Nguyệt cười vẻ mỉa mai đáp:

- Tính ra ta và huynh cũng có duyên đấy chứ.

Trần Phúc thấy Minh Nguyệt có ý nói móc mình chuyện lúc nãy cố tình đi theo để tạo ra sự tình cờ gặp gỡ nên cũng đành cười gượng, rót hai chung rượu rồi nói theo:

- Đúng là hữu duyên mà, hôm đó nếu không nhờ có cô chắc giờ này ta không còn mạng để mà ngồi ở đây, hôm nay may mắn được gặp lại, để ta kính cô một ly.

Minh Nguyệt thấy tên này cũng có vẻ tử tế, cũng chỉ có ý muốn trả ơn cứu mạng, không có gì là có ý xấu nên cũng bớt phần dè chừng, cô nâng ly lên uống rồi nói:

- Coi như huynh cũng mạng lớn, âu cũng là hữu duyên.

- Mà hôm đó cô ở trên núi, hôm nay sao lại ở chốn biển này?

Minh Nguyệt lại nghiêm mặt đáp:

- Thế huynh hôm đó cũng ở chỗ đó, hôm nay sau lại ở đây?

Bị hỏi ngược, nhất thời Trần Phúc lại ấp úng:

- À thì, à thì, ta đi tìm người quen ấy mà.

Trần Phú không thể nói là mình đang đi truy bắt tội phạm được, nhiệm vụ của chàng là nhiệm vụ mật, không thể tùy tiện nói cho người khác biết, do đó chàng lại phải tìm một cái cớ để lảng tránh đi.

Minh Nguyệt nhìn qua là biết Trần Phúc nói dối nhưng mà nàng cũng chẳng màng quan tâm làm gì.

- Hùm... thì ta cũng chỉ là đi gặp người quen, thôi ta có việc rồi, cáo từ huynh tại đây, nếu hữu duyên ngày sau sẽ gặp lại.

Nói rồi Minh Nguyệt đứng dậy cầm đao đi mất, để lại Trần Phúc chưa kịp ú ớ gì thêm, chàng nghĩ bụng hai câu thơ:

Hôm nay xa hỏi bao giờ gặp lại?

Bốn biển trời biết tìm người nơi đâu...

*

Hôm đó, Trần Phúc rời Vân Đồn nhắm thẳng hướng tới Thăng Long, cưỡi trên con tuấn mã, đi thông thả tám ngày tám đêm thì cũng tới nơi. Đến Thăng Long thì không khí khác hẳn, ở đây là nơi nhộn nhịp nhất Đại Việt, cái gì cũng có, không giống như những chốn thâm sơn cùng cốc mà Trần Phúc lui tới hằng ngày.

Đi một đoạn thì cũng tới hoàng cung, trước khi đi gặp Hoàng thượng thì chàng phải ghé qua viện Hồng Minh để họp bàn một số việc với đại huynh. Viện Hồng Minh nằm trong khuôn viên của hoàng cung, đây là nơi tiếp nhận tin tức của các mật thám trên cả nước gửi về hằng ngày, hằng giờ, một con kiến cũng không thể chui lọt vô cái chỗ này.

Hồng Minh hoạt động giống như bức tường thành hai lớp, Trần Phúc sẽ phụ trách lớp ngoài tương ứng là khu vực biên giới, ngoài biển và các vùng núi, còn Đinh Toàn sẽ bảo vệ lớp phòng thủ phía trong của Đại Việt là Thăng Long và các khu vực đồng bằng lân cận.

Đinh Toàn lớn hơn Trần Phúc ba tuổi, là đại huynh kết nghĩa của Trần Phúc, năm xưa hai người họ đã cùng nhau uống chén rượu thề ở dưới gốc tre, nguyện cùng sống cùng chết với nhau.

Cả hai đã tạo nên một mạng lưới tình báo vững chắc để giúp phát hiện và truy bắt tội phạm một cách nhanh chóng. Nhưng thời gian gần đây mọi thứ bắt đầu xấu đi khi các thành phần phá hoại đang nổi lên khá nhiều, việc đó khiến Hồng Minh quá tải. Điều cấp bách cần phải tìm ra giải pháp, đó cũng là lý do hôm nay Trần Phúc có mặt ở đây để họp bàn với Đinh Toàn nhằm đề ra phương án ứng phó với khủng hoảng. Vừa bước vào viện đã thấy mọi người rất là bận rộn, vào phòng của Đinh Toàn thì thấy huynh ấy đang vò đầu bứt tai, thiệt là đau khổ thảm thương.

Thấy thế Trần Phúc hỏi:

- Có chuyện gì mà làm huynh căng thẳng vậy?

Vừa thấy Trần Phúc về thì Đinh Toàn vội tới than thở:

- Ây da! Phúc đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi, đệ có biết là ở nhà huynh khổ sở thế nào không hả, danh sách tội phạm cấp quốc gia đã tăng lên hơn ba trăm tên rồi, giờ đây đội hành quyết đang quá tải, bọn nó nói với huynh là sao gϊếŧ hoài mà vẫn không có hết tội phạm vậy, huynh thiệt là không biết làm sao.

Trần Phúc trầm ngăm một hồi rồi nói:

- Đệ về đây cũng là vì chuyện này, trước đó đệ nghĩ là huynh và đệ ra tay, chỉ cần nội bộ Hồng Minh là có thể giải quyết được chuyện này, nhưng giờ thì hết cách rồi.

Đinh Toàn nghe thấy hết cách thì giẫy nẩy lên:

- Ây da, ngay cả đệ mà còn hết cách, thôi thì bây giờ huynh đệ ta cáo lão hồi hương, chia tài sản của Hồng Minh rồi mạnh ai về nhà nấy, an hưởng tuổi già. Đệ thấy có được không?

Nghe xong lời Đinh Toàn nói, Trần Phúc muốn bổ nhào:

- An hưởng cái đầu của huynh, mới mười mấy, hai mươi tuổi mà về hưu cái gì.

Đinh Toàn thở dài:

- Thế bây giờ đệ nói coi phải làm sao? Tình hình thì nóng như lửa đốt, không chia tài sản thì có thể làm gì?

Trần Phúc đi qua đi lại, vò tai bức tóc mấy vòng, rồi chàng đọc qua bảng danh sách tội phạm, nhìn từ trên xuống dưới nói:

- Bây giờ huynh lọc ra tên nào đặc biệt nguy hiểm như gϊếŧ người hàng loạt, kích động nổi loạn hay phá hoại tài sản, thì cho xử lý trước, còn tên nào buôn lậu hay thành phần nằm trong tổ chức lớn chúng ta tạm thời để im, chờ ổn định tình hình rồi xử lý sau. Còn nữa, lệnh cho đội truyền tin và đội do thám cữ người qua đội hành quyết hỗ trợ. Trong thời gian đó đệ sẽ đi gặp Hoàng thượng để xin thêm người bên bộ hành khác qua tiếp ứng, nhân đó cũng có thể tuyển thêm quân số nếu ai muốn gia nhập. Mục tiêu tiên quyết là cầm cự qua khó khăn, không để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát. Huynh thấy thế nào hả?

Đinh Toàn nghe xong thì sáng mắt lên:

- Quả là cách hay, kế hoãn binh này của đệ thật khiến huynh đây khâm phục, khâm phục.

Trần Phúc nở mũi nói:

- Vậy việc ở đây giao lại cho huynh, đệ đi gặp Hoàng thượng ngay đây.

Nói xong Trần Phúc khẩn trương đi vào cung, còn Đinh Toàn ở đây thì nhăn mặt:

- Bình thường thì ở đây cũng do ta quản lý mà, cái tên tiểu tử này!