Chương 4: Cấp trên là đàn anh

“Ăn rất ngon, tay nghề của cậu tốt hơn nhiều so với khi học đại học.” Thương Diễn tinh tế nhấm nháp đồ ăn trong miệng, đôi mắt nhìn về phía Thường Ninh, nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng, sặc sỡ loá mắt.

Năm Thường Ninh mới vào trường, nam thần hệ công thương quản lý Thương Diễn đã bước sang năm bốn,vừa vội vàng làm luận văn tốt nghiệp, vừa phải chuẩn bị để kế thừa công ty của nhà mình, cả ngày vội đến chân không chạm đất, không mấy khi ăn đủ ba bữa một ngày.

Có một lần Thương Diễn ở trong ký túc xá ngất xỉu, mẹ Thương tỏ vẻ không thể tiếp tục như vậy được.

Bà nghe nói Thường Ninh thường xuyên ở trong ký túc xá nấu cơm, bắt đầu tìm đến Thường Ninh, hy vọng cậu có thể thuận tiện chăm sóc cho Thương Diễn chút ít.

Mẹ Thương là một người cực kỳ ôn nhu.

Đáng tiếc về sau bà sẽ có một đứa con trai mặt người dạ thú mơ ước vợ trước của bạn tốt!

(P/s: cười ẻ, không lúc nào là em Ninh không nhớ đến anh chồng)

Thường Ninh ngồi ở ghế trên suy nghĩ về cốt truyện, nghĩ đến tiến độ nhiệm vụ hôm nay, nên làm thế nào để tránh đi cốt truyện bất lợi kế tiếp.

Nếu trên đường đi đẻ Lâm Yến Yến mới bắt gặp Thương Diễn, mới bắt đầu nhận thức hắn, vậy cậu chỉ cần nghĩ cách không cho họ gặp nhau, sau này Thương Diễn và Lâm Yến Yến sẽ không hề liên quan đến nhau.

Thương Diễn đột nhiên kêu cậu, hỏi: “Tiểu Ninh, trước kia Lâm Yến Yến là vợ chưa cưới của cậu, khẳng định sẽ rất thích đồ ăn cậu làm đi?”

Thường Ninh a một tiếng, sau khi lấy lại tinh thần, đôi tay vuốt ve, nhỏ giọng mà trả lời: “Cô ấy…… Có vẻ không thích lắm.”

Thường Ninh trả lời đúng sự thật, cậu sẽ không điểm tô cho hành vi Lâm Yến Yến, cũng không có khả năng ở trước mặt Thương Diễn nói tốt cho Lâm Yến Yến.

Ít nhất phải làm Thương Diễn không hề có cảm giác đối với Lâm Yến Yến!

Thường Ninh nói: “Tính cách cô ấy có chút kiêu ngạo."

Thương Diễn không nói tiếp, nhìn sang tay của Thường Ninh, bởi vì cọ xát nãy giờ, càng làm cho đốt ngón tay phiếm đỏ.

Giờ phút này, Thường Ninh cúi đầu, nhấp môi quẫn bách, vì Lâm Yến Yến biện giải: “Yến Yến mang thai, cho nên ăn rất ít, là chuyện bình thường.”

Thương Diễn rốt cuộc có phản ứng, hắn nhướng mày, câu môi cười khẽ: “Thật đáng tiếc, đồ ăn ngon như vậy mà cô ấy đều nuốt không trôi.”

Thường Ninh cảm thấy ngữ khí của hắn có điểm quái dị, nhưng lại không rõ là vì sao.

Thường Ninh tự động xem nhẹ chuyện này, phản bác hắn: “Chờ sau khi sinh con, khẩu vị sẽ tốt lên.”

Thương Diễn nga một tiếng, không có đáp lời nữa.

Vào lúc Thường Ninh vào phòng bếp rửa sạch hộp cơm, mẹ Thương lê dép lê từ trên lầu xuống, quấn chặt áo choàng trên người, đi đến cửa phòng bếp, ôn nhu mà nói: “Là Tiểu Ninh tới à.”

Tướng mạo của bà gần như không biến hoá gì nhiều, năm tháng không có lưu lại dấu vết gì ở trên mặt bà.

Khuôn mặt nhu hoà của Thương chính là do di truyền từ bà.

Mẹ Thương trừng mắt nhìn nhi tử một cái, dỗi nói: “Thương Diễn, con còn không mau đi giúp đỡ Tiểu Ninh rửa hộp cơm sao?”

Thương Diễn đứng bên cạnh Thường Ninh mà xem báo cáo công việc trên di động, nghe vậy, vội buông di động xuống, dịch người đến sau lưng Thường Ninh.

Dáng người hắn vốn to cao, chặn lại hơn phân nửa tầm nhìn của mẹ Thương: “Vâng, thưa mẹ.”

Thương Diễn là đại thiếu gia, mười ngón không dính nước, nhưng rất dứt khoát nhanh nhẹn mà đem bàn tay nhúng vào trong bồn rửa chén tràn đầy bong bóng.

Một tay của hắn cầm chặt lấy bàn tay Thường Ninh, một tay lại cầm lấy hộp cơm tiện lợi.

Cảm xúc trong tay mềm mại trơn trượt, Thương Diễn nắm chặt tay Thường Ninh, đến gần lại xem, ánh mắt đảo qua giữa các ngón tay.

Đốt ngón tay cùng đầu ngón tay còn đẹp hơn so với tưởng tượng, như là có ai đó lấy đồ trang điểm bôi lên một vòng lớn phấn má hồng.

Ngón tay trắng nõn dính nước trộn lẫn với bọt xà phòng, lộ ra màu sắc sáng loáng.

Thường Ninh cùng tình địch nắm tay…… Nói đúng ra là cùng đối tượng tương lai của Lâm Yến Yến nắm tay, loại cảm giác này thập phần quái dị.

Thường Ninh không biết nói gì, đem tay từ trong tay hắn rút ra.

Nhưng mẹ Thương mặt mày hớn hở: “Lúc này mới đúng này, chưa làm qua thì học, nào có chuyện ăn cơm của người ta còn muốn bắt người rửa bát hộ mình, chính là ăn cơm vợ làm cũng không thể ung dung như vậy."

Thương Diễn khẽ cười, thanh âm nặng nề: “Vâng, con sẽ từ từ học.”

Thường Ninh nhìn hình ảnh hai mẹ con hài hòa ở chung, trước kia mẹ Thương cũng đối với chính mình rất tốt, chính mình là hận không thể ôm lấy đùi mẹ Thương để khóc lóc kể lể về hành vi độc ác trong tương lai của con trai bà.

Nhưng Thường Ninh há miệng thở dốc, nghĩ đến cốt truyện NTR trong nguyên tác vẫn chưa bắt đầu, thức thời mà ngậm miệng lại.

Mẹ Thương cười nói: “Tiểu Ninh không hổ là người phải làm cha, vợ con chắc chắn rất hạnh phúc……”

Thường Ninh đang muốn cười.

Thương Diễn đột nhiên mở miệng: “Mẹ, không cần nói nữa……”

Hắn không hy vọng mẹ nói chọc trúng chỗ đau của Thường Ninh.

Mẹ Thương ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không sửa được miệng: “Tiểu Ninh, người yêu con sẽ không……” Cùng con chia tay chứ.

Xem ra là sự thật…… Mẹ Thương nhìn Thường Ninh phi thường trìu mến, tính cách Tiểu Ninh quá mềm yếu, gặp gỡ Lâm Yến Yến sẽ bị ăn gắt gao, yêu cầu như thế kia cư nhiên còn đồng ý, người ta chia tay còn muốn tiếp tục vớt tiền từ trên người mình, Tiểu Ninh thật sự cho rằng làm như vậy một lần nữa thì sẽ theo đuổi được bạn gái, Lâm Yến Yến sẽ hồi tâm chuyển ý mà hoàn toàn yêu Tiểu Ninh sao?

Thương mụ mụ muốn nói lại thôi, cuối cùng sau khi xuống lầu uống nước lại vòng vèo lên lầu đi ngủ.

Thường Ninh tiếp nhận chìa khoá xe của Thương Diễn, chuẩn bị tập lái.

Thường Ninh híp mắt nhìn về phía con đường bên ngoài.

Cậu lấy kính đen từ trong túi xách ra, cúi đầu mang lên.

Thường Ninh cận rất nhẹ, ngày thường khi đi làm hoặc là khi yêu cầu phải dùng mắt sẽ đeo kính.

Bản thân mình chủ yếu là kĩ thuật dừng xe và điều khiển không quá thuần thục, chỉ cần luyện tốt hai thứ này, thi đậu bằng lái là chuyện trong tầm tay.

Thời điểm bắt đầu tập lái xe, Thường Ninh vừa mới đi đến bên cửa xe, Lâm Yến Yến đã gọi điện thoại đến.

Trong điện thoại, thanh âm của Lâm Yến Yến bén nhọn chói tai: “Tối như vậy còn không mau trở về, anh chết chỗ nào rồi? Tôi mang thai bị đứa bé này hành vất vả, anh phải trở về sớm một chút giúp tôi xoa xoa bụng chứ!”