Lâm Yến Yến cười nhạo, nói: “Đúng rồi, Thường Ninh, tôi và anh chia tay, tôi hẹn hò với người khác cũng đừng nói cho hai bên cha mẹ, khỏi cần nghe họ nói dong dài, dù sao 4, 5 năm đều không thấy mặt. Nếu anh ở trên đường nhìn thấy tôi và người khác nắm tay, cứ thành thành thật thật mà câm miệng, đừng ngăn cản tôi theo đuổi hạnh phúc của mình.”
“Nếu anh thật sự có bản lĩnh, liền nhanh chóng thăng chức, nói không chừng tôi sẽ suy xét đến việc cùng anh hợp lại.”
Lâm Yến Yến thổi thổi móng tay mới làm, vừa lòng lắc lắc tay.
Thường Ninh cười khổ: “Được, vậy anh đến công ty trước đây.”
Thường Ninh đi vào thế giới này đã được một thời gian, phát hiện công lược Lâm Yến Yến có chút khó khăn, vì thời gian không đủ, nhưng là cậu có thể nghĩ cách.
Chỉ cần không cho cấp trên và Lâm Yến Yến gặp mặt nhau là được chứ gì?
Cấp trên nhiệt tình đưa vợ chưa cưới của cấp dưới đi bệnh viện, ở trên xe nhất kiến chung tình……
Cho nên, ba tháng trước Thường Ninh đến thế giới này, trước tiên liền bớt thời giờ học lái xe, trước mắt đã thông qua vòng một vòng hai.
Vòng ba bởi vì không đủ thời gian luyện tập, tháng trước thi không qua, sau đó lại hẹn người ta thi tiếp vào ngày 15 tháng này.
Hiện giờ thời gian Lâm Yến Yến phải lâm bồn sắp tới, còn không thi đỗ vòng ba, đến lúc đó chính mình đưa bạn gái đi bệnh viện, trên đường lại sẽ gặp được cấp trên.
Thường Ninh đi vào công ty, trong bộ môn chỉ có văn phòng độc lập của giám đốc là đèn đuốc sáng trưng, cũng không có tình huống mà cậu nói với Lâm Yến Yến “Công ty tiếp một hạng mục nhỏ, tất cả mọi người tăng ca làm thêm giờ vội đến chân không chạm đất”.
Thường Ninh lừa Lâm Yến Yến, khoảng thời gian trước đúng là phải tăng ca, nhưng bây giờ hạng mục đã kết thúc, a ha, cậu tới để làm thân với đàn anh!
Thường Ninh xuyên qua lối đi nhỏ đen nhánh, lập tức đi về phía văn phòng giám đốc.
Thường Ninh ở bộ môn cũng là tiểu tổ trường, cũng không phải phế vật như Lâm Yến Yến nói, cậu không thích xã giao, nhưng quan hệ với mọi người trong công ty cũng không tồi.
Vốn dĩ cậu tính toán nghiêm túc phấn đấu, sau đó nghĩ cách ngồi lên vị trí giám đốc vào nhiệm kỳ tháng trước, như vậy thì đàn anh sẽ không có khả năng được bổ nhiệm thành cấp trên của chính mình.
Đáng tiếc động tác của cậu quá trễ, tổng bộ đã sớm hạ quyết định này.
Thường Ninh gõ gõ cửa, tự báo tên tuổi.
Bên trong truyền đến âm thanh mỏi mệt của một người đàn ông: “Mời vào.”
Thường Ninh đẩy cửa văn phòng ra, lộ ra một khe hở nhỏ, nghiêng đầu nhìn vào phía bên trong: “Giám đốc.”
Người đàn ông trong văn phòng đột nhiên kéo cửa ra, nhìn đến bộ dáng của Thường Ninh, bật cười mà dùng bàn tay to với khớp xương rõ ràng vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Mở cửa trực tiếp tiến vào là được.”
Sức lực rất lớn, Thường Ninh nhìn vai trái ê ẩm, khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn, mũi thẳng, môi mỏng ngậm cười, một đôi mắt thâm thúy cười như không cười.
Thương Diễn— cấp trên của Thường Ninh, đã từng là đàn anh hồi học đại học, cũng là bạn tốt của cậu.
Đổi cách nói khác, tương lai hắn chính là tình nhân của Lâm Yến Yến.
Thường Ninh bị dung mạo của hắn làm cho ngây người, yên lặng mà hung hăng cắn răng ở trong lòng.
Đây là hào quang nam chính sao? Lớn lên thật soái.
Nhưng là soái cũng vô dụng!
Thường Ninh biết một khi cốt truyện bắt đầu Thương Diễn liền không có điểm mấu chốt đạo đức.
Mặt ngoài người này tự nhiên hào phóng, trên thực tế trong lòng gian tà.
Hệ thống chột dạ, chỉ có thể nhỏ giọng mà nói "ký chủ, ngài là vô địch, em tin tưởng ngài có thể ngăn cơn sóng dữ……"
Thương Diễn đánh giá cơm hộp trên tay Thường Ninh, hơi hơi nhướng mày: “Hạng mục đã kết thúc, trong khoảng thời gian này tăng ca quá nhiều, mỗi buổi tối tôi chỉ chờ đồ ăn cậu làm thôi đấy, mỗi ngày đều phải trở về nấu cơm cho bạn gái sao?”
Giọng nói của Thương Diễn bởi vì thức đêm tăng ca mà trở nên trầm thấp vô cùng.
Thường Ninh ậm ừ một tiếng.
Thương Diễn thấp giọng mà nói một câu: “Thật là hiền huệ.”
Thường Ninh không nghe rõ, đợi đến khi muốn hỏi lại, đối phương đã sớm cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài.
Hai người cùng ra công ty, đến bãi đỗ xe.
Hai người thuần thục lái xe rời khỏi bãi đỗ, Thương Diễn chạy xe đến trước cửa nhà mình.
Ở khu biệt thự này, trước mỗi một căn đều có một đoạn đường trải nhựa bằng phẳng.
Ban ngày Thường Ninh không rảnh tập lái xe, đành phải đợi đến tối lúc tan tầm mới mượn xe của Thương Diễn để luyện tập.
Thương Diễn trước tiên mang theo Thường Ninh vào nhà, trong phòng, cha mẹ Thương Diễn đã ngủ, phòng khách im ắng, một mảnh đen nhánh.
Hai người nhẹ nhàng mà đi vào, bật đèn phòng ăn lên rồi ngồi xuống đối diện nhau.
Chờ sau khi ăn cơm nước xong xuôi, Thường Ninh sẽ bắt đầu tập lái xe.
Thương Diễn ôm bụng đói lả, giơ đũa kẹp lên khối gà nhập khẩu, nhấp nhấp môi mỏng nhấm nuốt, nuốt xuống bụng rồi ngửa đầu ra uống nước, hầu kết lăn lộn lên xuống rõ ràng.
Động tác của hắn phóng khoáng tự nhiên, không hề có vẻ lo lắng rụt rè, thân sĩ vô cùng.
Thương Diễn vừa ăn vừa hỏi Thường Ninh: “Tiểu Ninh, tôi có thể hỏi cậu vì sao không?”
Thường Ninh đang thất thần vội vàng quay đầu lại: “Giám đốc, làm sao vậy ạ?”
Thương Diễn mỉm cười một chút, ngữ khí có chút không rõ mà hỏi lại: “Không có gì, tôi chỉ tò mò là nguyên nhân nào đã khiến cậu sốt ruột muốn lấy bằng lái xe vậy?”
Thương Diễn rút khăn tay từ trong túi ra, xoa xoa nước sốt vương trên khóe miệng, nhướng mày, ánh mắt thâm thúy: “Không thi đậu cũng không sao, đến lúc em dâu sinh sản có thể để tôi đưa đi viện cũng được đúng không? Hả?"
“Cứ thi thử trước đã, tôi không muốn làm phiền giám đốc quá nhiều." Thường Ninh cầm chiếc đũa gắp đồ ăn vào bát hắn, thầm nghĩ, quỷ sứ hà, sao tôi có thể tạo cơ hội cho anh tán tỉnh Lâm Yến Yến?
Nhưng mà…… Thường Ninh chuẩn bị tuyên dương hành vi của Lâm Yến Yến trước mặt Thương Diễn.
Cậu nói ra chuyện hiệp nghị với Lâm Yến Yến.
Thương Diễn nhẹ nhấp khóe miệng, biểu tình có xen chút phức tạp: “Cậu đồng ý rồi……”
Thường Ninh ậm ừ một tiếng: “Lúc trước tôi đã theo đuổi được Yến Yến một lần, hiện tại cũng có thể theo đuổi cô ấy lần nữa……”
Thương Diễn nga một tiếng, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt, tựa hồ đã quyết định chủ ý gì đấy.
“Đúng rồi, vậy cô vợ chưa cưới của cậu…… Không……” Hắn điều chỉnh lại xưng hô, “Cậu chuẩn bị theo đuổi Lâm Yến Yến như thế nào?”
Thường Ninh cho gắp một khối xương sườn om đưa tới bên miệng hắn, ý cười doanh doanh: “Giám đốc, anh mau ăn đi.”
Ăn cơm đều không cản được anh tìm hiểu tin tức về Lâm Yến Yến.