Chương 21

Kỳ thực, trúng phải thứđộc này cũng không phải chỉ có một mình Kise mà thôi, nếu nói chính xác hơn, hắn chính là người trúng độc muộn nhất.

Ở trong đội bóng rổ, trúng độc này là vô cùng bình thường.

Vì sao một người lười biếng như Murasakibara lại tình nguyện mỗi ngày dậy sớm đi xếp hàng mua đồăn vặt, hơn nữa tất cả đều là hương vị ưa thích của Kuroko, mà không phải của chính hắn?

Vì sao người tham ăn như nghiện, hung hăng bảo vệ đồ ăn của mình như Murasakibara lại đem đồ ăn mà hắn vô cùng cực khổ xếp hàng mà mua được chia sẻ với người khác?

Hơn nữa còn vô cùng vui vẻ?

Còn có Midorima-kun độc miệng như vậy, thế mà lại làm đồ ăn cho cậu!

Tuy rằng cũng có phóng độc tiễn, nhưng mà uy lực tuyệt đối là vô cùng nhẹ nhàng, mà chủ yếu là đều là do lo lắng quan tâm.

Aomine Daiki, là một người có tính chiếm hữu cực mạnh với Kuroko trong đội.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, sự dịu dàng của Aomine lúc nào cũng chỉ đặc biệt dành riêng cho một mình Kuroko.

Aomine cường thế lại thẳng tính, hắn khinh thường loại hành vi che che dấu dấu, hắn đối xử tốt với cậu chính là đối xử tốt với cậu!

Akashi Seijurou, người không thể khiến người ta nhìn thấu.

Hoàn toàn che dấu đi tất cả nhưng thật ra lại là người trúng độc sâu nhất.

Vì sao lại là Kuroko ư ?

Thật ra đội bóng rổ chính là như một quyển "mười vạn câu hỏi tại sao" vậy.

Momoi ngồi trong phòng làm việc, ngón tay đặt trên quyển sổ có dán ảnh của cậu.

Các cậu năm người là muốn thế nào?

Tetsu-kun, cậu sẽ phải đối mặt thế nào đây?

Ai ai ai, sớm tránh bọn họ ra, tớ là con gái, dù thế nào cũng khá hơn năm tên con trai cao lớn vạm vỡ đó.

Kuroko đặc biệt xinh đẹp sao?

Không phải a, thanh túđộng lòng người đúng là không sai, nhưng là đến mức tuyệt mỹ? Tuyệt đối là không phải.

Như vậy Kuroko Tetsuya có rất nhiều ưu điểm sao?

Uhm, khuyết thực ra cũng không hềít, còn nếu muốn nói ra một ưu điểm đặc biệt nào đó, chắc là cũng không có đâu..

Chính là một người không có gì đặc biệt như vậy.

Tính cách lơ mơ, sở thích thì quái dị, làm việc cẩn thận đến tỉ mỉ, cậu ấy thích bóng rổ, nhưng vì chơi không tốt mà đã từng cóý muốn rút khỏi đội, cuối cùng vẫn bị Aomine khiêng về, sau đó được Akashi phát hiện ra tài năng mà trở thành chính tuyển.

Động tâm, chỉ cần một ý niệm thôi.

Momoi lắc đầu, mỉm cười.

Kuroko, đương nhiên là có mị lực độc đáo của Kuroko !

Điểm này chính cô cũng rất rõ ràng mà? Kuroko Tetsuya... cũng là mối tình đầu của cô a...

Tuy rằng tình cảm này đến bây giờ cũng đã chỉ là trong quá khứ.

____ Trong phòng y tế _____

Trên trán sưng đỏ một mảng, đôi môi khẽ hé, gò má ửng hồng.

Trên trán cậu có một túi nước đá đang chườm, vì nó để nghiêng mà lại không hề bị trượt nên nó chính được cố định bởi tay của Kise.

Hắn nhìn đôi mày nhăn lại của cậu nên nghĩ nhất định là do giường của phòng y tế không đủ ấm áp, không đủ thoải mái.

Cho nên hắn liền chí công vô tư mà tình nguyện hiến thân, đem Kuroko ôm trọn vào trong ngực, để cậu có thể thoải mái mà dựa vào ngực hắn, hơn nữa lại vô cùng ấm áp, độ thoải mái cũng tuyệt đối là OK.

Nhìn cậu, hắn trộm nhủ thầm.

"Kuroko... Kuroko Tetsuya... Tetsuya... Quả nhiên vẫn là Kurokocchi là hay nhất!" Kise thấp giọng nhủ thầm.

Trong ngực, bàn tay cậu vẫn nắm chặt áo hắn, khớp xương rõ ràng, mềm mại nuột nà.

Khiến người không nhịn được mà muốn hôn một chút.

"Chụt" một tiếng thanh âm hôn môi nho nhỏ thật sự vang lên khiến Kise như đã đi vào cõi thần tiên tỉnh lại.

Trời ạ, hắn thế như thật sự hôn cậu a!

Hôn rồi a!

Hoàn toàn hết thuốc chữa rồi!

Kise hung hăng khinh bỉ bản thân một phen, muốn vò đầu một chút nhưng lại không nỡ làm người trong lòng giật mình, cậu vừa mới đỡ đau hơn một chút, ngủ cũng có vẻ khá hơn.

Xem ra, Kuroko đêm nào cũng thức khuya rồi.

Bằng không sao mỗi ngày đều nhìn có vẻ buồn ngủ như vậy? Đã ngủ cả tiết tiếng Anh rồi, bây giờ lại tiếp tục nữa, hắn đưa cậu đến phòng y tế đã được năm phút rồi.

Ánh mắt chạm đến đôi gò má vốn trắng nõn mà giờ khẽ phiếm hồng, ánh mắt hắn liền không tự giác trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài, hắn yên lặng nói với bản thân: Kise, cậu xong đời rồi!

Lăn lộn trong giới người mẫu, hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu dạng thanh sắc cả nam lẫn nữ, cũng đã gặp qua không ít người có tính hướng đặc biệt, nhưng là, đánh chết hắn cũng không ngờ được, hắn rồi cuối cùng lại động tâm với một người cùng giới.

Động tâm vốn là chuyện chỉ cần một cái nháy mắt, nhưng lại cũng không phải chuyện có thể quyết định trong nháy mắt.

"Cậu sẽ nghĩ thế nào về tớ đây?" Liệu có phản cảm hay không? Chắc sẽ không đâu nhỉ, tớ vừa đẹp trai lại có mị lực như vậy, làm sao khiến cậu phản cảm chứ?

Nếu cậu dám phản cảm tớ sẽ khóc lớn cho cậu xem!

Khóe môi Kise khẽ nhếch lên, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt cậu một vòng.

Tuy rằng thừa cơ cậu ngủ mà ăn đậu hũ là rất đáng xấu hổ, nhưng là dù xấu hổ tớ cũng vẫn thấy rất vui!

Vách tường trắng tinh của phòng y tế, đồng hồ treo tường là hình chim bồ câu trắng yêu hòa bình, so với cái đồng hồ hình con chim đen xì ở đội bóng rổ thì không biết đẹp hơn bao nhiêu lần.

"Tích tắc" từng tiếng nhỏ vang lên chứng tỏ thời gian vẫn không ngừng trôi.

Trong ngực hắn, trái tim vẫn đập "thình thịch thình thịch" từng tiếng tràn đầy tình cảm.

Nhịp đập mãnh liệt ấy, khiến cho Kuroko vốn đã ngủ không say tỉnh lại.

Cậu dụi dụi mắt, chậm rãi hé đôi mắt ướŧ áŧ, "Tớ ___ khụ ___"

Sao lại ở đây?

Kise giật mình, mừng rỡ gọi, "Kuroko, cậu tỉnh rồi sao! May quá rồi ! Chỗ thương trên đầu còn đau không, đau thì để cậu cắn tớ vài miếng cho đỡ cũng được, Kurokocchi Kurokocchi, sao không nói gì vậy?"

"Cậu, đừng lay tớ nữa..." Cậu vốn vừa tỉnh ngủ, lúc này vẫn còn có chút mơ hồ, bị lay mạnh một cái liền cảm thấy hoàn toàn mờ thành một đoàn.

Mơ mơ hồ hồ mà rút sâu vào trong ngực người ta, hai người chặt chẽ dán lại với nhau, thậm chí còn có thể nghe thế cả nhịp đập của tim đối phương.

"Thình thịch thình thịch" thanh âm càng ngày càng lớn.

Kise cười sảng khoái đến mắt cũng híp lại, quan sát biểu cảm đáng yêu khi mới tỉnh của Kuroko.

Kuroko dụi mắt cả nửa ngày, lúc này mới phát hiện, tư thế này rất không đúng! Hơn nữa chỗ này cũng không phải...

"Kise-kun?"

"Meo! Tớ đây!" Kise lập tức vểnh tai, chiếc đuôi dài phía sau vẫy vẫy không ngừng.

Đại hình khuyển lập tức xuất hiện. (Editor: Tác giả tỷ thật tưởng tượng nha =.=)

Kuroko nhịn không được mà dụi mắt, sao phía sau Kise-kun lại đột nhiên xuất hiện một cái đuôi vậy?

"Xin hỏi tại sao tớ lại ở đây vậy? Phòng y tế? Tớ cũng không bị thương mà... a ..." Mới nói xong liền đã chạm phải vết sưng trên trán.

Tuy đã bôi thuốc, cùng chườm đá một lúc, hiệu quả đúng là đã có, nhưng vẫn còn rất đau.

Kise mở miệng xin lỗi, chỉ chỉ túi chườm đá trong tay, "Thật xin lỗi, là tớ không cẩn thận làm cậu bị thương, nhưng Kurokocchi yên tâm, lần tới nhất định tớ sẽ vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để cậu đau nữa!"

Sau khi nói xong, Kise liền 囧 !

Sao nghe lại có mùi không đứng đắn như vậy a!

Hắn oan uổng mà, hắn chỉ muốn xin lỗi Kurokocchi thôi! Tuyệt đối không có mấy cái tâm tư đen tối tà ác khác.

Vì trong giới giải trí cùng môi trường trường học rất khác nhau, nên Kuroko hoàn toàn không hề nghĩ nhiều, ngược lại rất nhanh liền tha lỗi cho Kise, khẽ động thân thể muốn rời khỏi l*иg ngực hắn.

"Không sao đâu, đã không còn đau lắm nữa rồi." Cậu cũng đã nghĩ ra, chuyện bị đυ.ng trước cửa.

Vốn là muốn tìm Momoi-chan xem bảng chia tổ buổi kiểm tra ngày mai.

"Không không không, đều là lỗi của tớ, tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Kuroko."

"Thật sự là không nghiêm trọng như vậy đâu, tớ cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi."

"Không không không, để tớ chịu trách nhiệm đi, Kurokocchi."

"......." Kuroko trầm mặc, vừa mới định rời khỏi ngực của Kise, đã bị ấn trở lại.

Vấn đề chịu trách nhiệm hay không tạm thời có thể để qua một bên, Kuroko ngừng lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngẩng lên, vừa đúng tầm khiến cho môi cậu lướt qua hầu kết của Kise.

Tuy cậu không hiểu lắm vì sao người Kise-kun đột nhiên trở nên cứng nhắc, nhưng mà, "Có thể tớ đứng lên trước không? Tớ muốn đi WC."

Kise lập tức theo phản xạ có điều kiện mà lớn tiếng nói, "Đi tiểu ? Tớ đi với cậu!"

Kuroko "......."

Tổ chức thành tập thể đi vệ sinh đi!