Chương 18

Phiên ngoại 1_Ngày cá tháng tư

Phiên ngoại_Nếu cuộc sống lừa gạt ngươi.

Lừa ngươi, lừa ngươi, vì sao lại lừa ngươi?

Chả nguyên nhân gì cả, chính là lừa ngươi thôi!

Ngươi nhẫn tâm, ngươi vô sỉ, ngươi cố tình gây sự.

Ta liền nhẫn tâm, liền vô sỉ, liền cố tình gây sự.

Hôm nay là ngày chấn động cả năm mới có một lần, ngày cá tháng tư, đúng vậy, chính là ngày để độc ác ra tay "chỉnh" người khác.

Sau ngày hôm nay, ngày cá tháng tư chính thức là một trong những ngày Kise Ryouta thống hận nhất! Bởi vì hôm nay, hắn bị anh chị em đội bóng rổ thiếu chút nữa là đùa đến chết!

Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không bảo trụ được!!!

______ Aomine thiên _______

Mọi người đều biết, Aomine Daiki trong lúc làm hướng dẫn tập bóng rổ, đều tìm không ít các loại lý do để ức hϊếp chú gà vàng đáng thương Kise, ngay cả các biệt danh này cũng là không tránh khỏi liên quan với Aomine.

Ừm, kỳ thật đúng là do Aomine nghĩ ra mà.

"Ngày cá tháng tư sao, hừ." Đem quả bóng linh hoạt mà xoay tròn trên đầu ngón tay, động tác vô cùng phong độ, khuôn mặt tuấn tú rám nắng của Aomine khẽ hiện lên một tia cười xấu xa, xoa xoa mái tóc xanh nhạt của thiếu niên ngồi cạnh mình, trong lòng có chút cân nhắc.

Tối hôm qua trời mưa, cậu lại dám mặc quần áo của Tetsu về nhà, cậu vừa cao vừa béo như vậy, nhỡ làm hỏng quần áo Tetsu thì sao bây giờ?

Ngón tay Aomine khẽ xẹt qua cánh mông cong cong, cuối cùng dừng lại tại nơi xinh đẹp ấy, "Tetsu, quần cậu chỗ này đi chỗ nào mà bị quẹt rách rồi?"

Hắn có thể cảm nhận thân thể Tetsu khẽ run nhẹ a, ha ha, nhưng cũng không có tránh ra, phản ứng thật đáng yêu.

Kuroko, "..."

Đưa tay kiểm tra phía sau một chút, trên quần đúng là bị thủng một lỗ lớn, ở chỗ nào bị quẹt nhỉ?

Aomine cười cười, "Không sao đâu, lát nữa tớ thay cậu đòi lại quần áo nha."

Kuroko vẫn đang mải túm quần giật mình, "Quần áo?"

"Chính là bộ tối hôm qua cậu cho con gà vàng kia mượn." Aomine tà ác nheo mắt lại. ngay cả chính hắn cũng phải đội mưa về, cũng không dám mượn tới Tetsu.

Thế nhưng tên kia da mặt thật dày, ngay cả quần áo cỡ L cũng không tha, bảo là không có tâm tư gì khác với Tetsu sao, ai tin chứ?

Kuroko nghĩ nghĩ, nhớ lại chuyện tối hôm qua, "Vậy Kise-kun có mang bộ quần áo hôm qua đó sao?"

Aomine gật đầu, "Đúng, tớ đòi giúp cậu."

Kuroko, "Ừ, cảm ơn."

Quần áo cậu bị như vậy, cũng không có cách nào chạy lung tung, phải nhanh chóng tìm được để thay ra mới được.

Aomine khóe mắt khẽ cong, "Giữa chúng ta thì không cần khách khí, đến trưa nhớ làm món trứng luộc cho tớ làđược rồi."

Người nào đó vẫn mơ màng nhớ lại xúc cảm đυ.ng chạm tuyệt vời lúc nãy, ừm... tuy vẫn còn cách một lớp qυầи ɭóŧ.

"Ừm." Kuroko cũng cong cong khóe mắt, vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của Aomine.

Nhất là khi có người lại thích món ăn duy nhất mà cậu làm được, tâm lý không trách khỏi sẽ xúc động một chút.

Do đó, sự tình liền phát triển từ quần áo đến trứng luộc rồi.

Kuroko cầm món trứng luộc tự làm ra khỏi phòng học, Kise liếc mắt một cái liền giật mình nhìn theo.

Sau đó vẫn là chạy ra ngoài đuổi theo cậu, kết quả là bị misdirection lừa gạt, cả nửa cái bóng người cũng không thấy.

"Kurokocchi? Cậu đâu rồi?" Kise đứng tại chỗ không ngừng nhìn xung quanh, người đồng đội này của hắn quả nhiên danh bất hư truyền, vừa lơ ý một chút làđã không thấy bóng.

Nhưng đã ở chung một đội lâu như vậy, Kise vẫn là hiểu được một chút thói quen cùng nơi thường đến của cậu.

Trừ sân bóng, thì chính là tầng thượng.

Nơi cậu từng bị nhầm thành hồn ma, hiện giờ sân thượng cũng đã trở thành một trong những cứ điểm của đội bóng rổ.

Đẩy cánh cửa sắt ra, ngồi trên bậc đá cũng cùng là tóc xanh nhưng đậm hơn rất nhiều, còn tản ra chút sắc tím, làn da ngăm đen, mặc áo ba lỗ bó sát người, cơ ngực cường tráng rắn chắc cùng với dáng người tuyệt hảo cũng đều được thể hiện.

A, đây không phải là tên cặn bã Aomine sao?

Kise trừng mắt, quay đầu đã muốn bỏ chạy.

Chỉ c óđiều lại bị hộp cơm trong tay gười nào đó hấp dẫn lực chú ý, đó là hộp cơm Kurokocchi cầm lúc nãy?

Thần kỳ như vậy, cả hộp trứng luộc đều cho một mình Aomine ăn?

Quá đáng nha!

Kise nhịn không được bĩu môi.

Mặc dù tài nấu nướng của Kuroko không dám khen tặng, nhưng là công lực "luyện trứng" lại vô cùng bí hiểm.

Thật giống như cậu đã từng nói, "Tay nghề luộc trứng của tớ tuyệt đối sẽ không kém bất kỳ ai hết." nhất định là không giả.

Kise vừa xấu hổ vừa hâm mộ vừa ghen tị, không phải chỉ là quen Kurokocchi sớm hơn hắn chút thôi sao?

Aomine quả nhiên là k ẻđáng ghê tởm nhất cái đội bóng rổ này.

"U, nhìn xem ai đến này?" Aomine mỗi lần cùng Kise nói chuyện đều là dùng ngữ điệu âm dương quái khí này, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn ngồi trên thềm đá, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, mỗi lần đều khiến Kise hận đến ngứa cả da đầu.

"Ừ hừ, Aominecchi, cậu thế mà lại trốn tập luyện đến đây." Kisr không nhìn ánh mắt khıêυ khí©h của hắn, mặc kệ tên cặn bã này.

Aomine Daiki nhíu mày, "Kỳ thật tôi đang đợi cậu."

Kise Ryouta, "..."

Mình xuất hiện dấu hiệu lãng tai rồi sao?

Đúng thực sự có dấu hiệu rồi!

"Tetsu nói đem quần áo cho tôi, cậu cứ trực tiếp đưa ở đây cho tôi làđược. Thuận tiện nói luôn, quần hôm nay cậu ấy mặc bị rách, nếu cậu có thể cho cậu ấy mượn quần thì hộp trứng luộc này để cho cậu."

"Từ từ! Cậu có ý gì? Cậu muốn mượn quần áo?"

Trong lời nói của Aomine lộ ra rất nhiều sơ hở, cũng không biết là thật hay là giả.

"Sao cậu không cho cậu ấy mượn?" Kise dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, Aomine ngồi thoải mái cho hắn nhìn, chuông cảnh báo trong lòng Kise lại gõ thêm vài cái nữa.

Aomine nói, "Tôi thực muốn cho mượn, nhưng Tetsu thích mặc nhất là quần trắng, cậu cũng biết đấy." Người trong đội ai cũng biết cái này, câu này không sai, "Quần của tôi đều là màu đen hơn nữa kích cỡ quá lớn, Murasakibara thì còn lớn hơn nữa, người thích hợp nhất là Akashi thì hôm nay lại đi họp bên ngoài rồi, Midorima đã đi đến văn phòng giáo viên, cậu là người lùn nhất trong đội, như thế nào, Tetsu cho cậu mượn quần áo thoải mái như vậy cơ mà."

"! ! !" Cái gì gọi là tôi là lùn nhất?

Nhưng mà quần của Kurokocchi... thật sự bị rách sao?

"Hừ, quên đi, xem như tôi chưa nói với cậu." Aomine đứng lên, nhìn tư thế có vẻ là chuẩn bị rời đi.

Kise thấy thế thì trong lòng nóng nảy, Aomine có vô liêm sỉ đến mấy thì cũng không thể đem chuyện của Kuroko nói dối, hơn nữa tư thế đi lúc nãy của Kuroko đúng là có chút kỳ lạ, hình như còn cố gắng che che cái gì đó, "Chờ một chút, cậu... Cầm lấy đưa cho Kuroko."

"Ờ? Cởi nhanh lên một chút."

"Tôi đương nhiên là sẽ nhanh vì Kurokocchi, cậu ấy, cậu ấy có vội lắm không?"

Aomine nheo nheo mắt nhìn hắn, "Cậu cảm thấy thế nào, Tetsu bây giờ đang mặc quần rách chạy loạn trong trường đó."

"Tôi sẽ cởi ngay đây!"

Này, cậu ta hôm nay ra ngoài không xem lịch sao?

Kise cởϊ qυầи dài của hắn ra, lộ ra bắp đùi thon dài, quần trong khêu gợi.

Hắn cực kỳ không tình nguyện mà nói với Aomine, "Đây... đưa cho Kurokocchi, thuận tiện đem quần đồng phục của đội đến đây."

"Cậu ra lệnh cho tôi?"

"Đúng!"

"..."

Aomine lấy được quần lập tức biến mất khỏi sân thượng.

Kise thấy Aomine lủi so với thỏ còn nhanh hơn, linh cảm xấu trong lòng dâng trào mãnh liệt, ngồi xổm sân thượng nửa ngày mới nhớ ra, "Không đúng a, sao không để lại trứng luộc cho tôi? Aomine ___ tên khốn ____ "

=.= cũng không cần làm rõ trạng thái không quần ngồi đó của người nào đó.