Chương 41: Đúng Người Đúng Thời Điểm

Khoảnh khắc đón giao thừa kết thúc người làm trong nhà Thái Từ Khôn cũng đã sắp xếp xong xuôi phòng ngủ cho Bạch Lộc.

-Bà chủ phòng nghỉ của cô Bạch tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ.

-Được rồi dì Lưu, dì đi làm việc của mình đi.

Quay lại chỗ của hai người mẹ anh lên tiếng,

-Phòng nghỉ của Tiểu Nghiên ở lầu ba bên cạnh phòng của Từ Khôn.

-Dạ, con cảm ơn bác. Cô lễ phép

Sau khi được mẹ anh đưa lên lầu cô mới để ý, thiết kế trong ngôi nhà anh.

Lầu 1 có phòng ăn, phòng khách và một phòng ngủ, cô đoán đó là phòng của ông nội.

Lầu 2 có phòng nghỉ của ba mẹ anh, thư phòng và một phòng sách.

Đang mải quan sát thì mẹ anh lên tiếng:

-Phòng này là phòng tập thể dục của Từ Khôn và Từ Thành, bên cạnh là phòng làm việc của Từ Khôn. phòng của cháu là phòng này nhé, phòng ngủ của Từ Khôn ngay bên này, có gì cháu cứ gọi nó nhé.

Cảm ơn mẹ anh xong cô cũng trở về phòng của mình, sắp xếp lại hành lý cô bước vào phòng tắm.

Tắm rửa xong xuôi cô mới nhẹ nhàng thở ra, lần đầu tiên về nhà anh cô có chút hồi hộp, cô cảm thấy ba mẹ anh khá nghiêm khắc. Điện thoại bỗng vang lên, là tin nhắn từ Thái Từ Khôn :

-Em đã ngủ chưa?



-Cũng chưa có ngủ

-Mau mở cửa, tôi đang ở trước cửa phòng em.

-Giờ này sao anh còn ở trước cửa phòng tôi làm gì, mau về nghỉ đi

-Em mà không mở cửa tôi sẽ đứng đây cả đêm đó.

Không còn cách nào khác cô đành mở cửa để anh vào.

Thời tiết về đêm ở thành phố S lạnh hơn rất nhiều so với ở Bắc Kinh chính vì thế mà cô đang mang trên người bộ đồ ngủ bông ấm áp.

Nhìn thấy cô trong bộ dáng này trông thật đáng yêu khiến anh bật cười

-Anh cười gì vậy?

-Cười vì bạn gái anh thật đáng yêu. Vừa nói anh vừa bước đến ôm cô từ phía sau lưng, khẽ ngửi mùi hương từ tóc cô, một mùi hương dễ chịu khiến anh nhớ mãi không quên.

-Khoác thêm áo vào anh chỉ em cái này. Vừa nói anh vừa mở cửa đi ra ngoài ban công phòng cô.

Bên trong biệt thự Thái gia trồng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, Bạch Lộc vừa đến gần liền ngửi được mùi hoa ngọt dịu đâu đó quanh quẩn.

Thái Từ Khôn chống tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, tâm tình có vẻ rất tốt. Ngày thường nhìn quen anh trong trang phục chỉnh tề, lúc này áo sơ mi đen để hở cúc áo trước ngực có thêm vài phần phóng khoáng hờ hững.

Bạch Lộc đứng bên cạnh Thái Từ Khôn một lúc, cùng anh ngắm sao trời mênh mông. Gió thổi bay những lọn tóc dài của cô, thơm một mùi hoa nhàn nhạt. Cô đưa tay vuốt vuốt những lọn tóc đang bay.

Thấy hành động này của cô, Thái Từ Khôn cúi đầu lại gần, hai tay vẫn đặt trên lan can mà nói:



-Anh rất thích mùi hương trên tóc em.

Nghe anh nói vậy cô có chút ngượng ngùng lùi lại , Thái Từ Khôn nhanh chân tiến lên một bước rồi đưa tay tóm lấy eo Bạch Lộc, dùng sức kéo cô lại gần. Hai thân thể chạm nhẹ vào nhau, mùi hương trên người cô càng thêm rõ ràng. Anh cúi đầu xuống, chóp mũi cơ hồ chạm vào trên tóc của cô.

Cô cúi đầu xuống, hai tay ở giữa không trung bối rối không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng ngượng ngùng nắm lấy phần áo sơ mi bên hông anh.

Lúc này khoảng cách hiện tại gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập rộn ràng của nhau. Không gian xung quanh như biến thành tấm nền đen cho vở kịch lãng mạn giữa hai nhân vật chính.

Bạch Lộc ngẩng đầu lên, Thái Từ Khôn lại đang cúi thấp đầu xuống nên môi cô hai người chỉ cách nhau một chút anh đem môi mình dán lên môi cô.

Cảm giác mềm mại đột nhiên đánh úp tới khiến Bạch Lộc giật mình không kịp phản ứng, bên trong l*иg ngực như có một sợi lông vũ lướt nhẹ qua.

Mùi hương nam tính theo đó bao trùm toàn bộ khứu giác của Bạch Lộc, cô vừa hé miệng, đầu lưỡi của đối phương lập tức trượt tới, nhanh chóng quấn lấy lưỡi của cô mà mυ"ŧ vào. Đầu óc Bạch Lộc ầm một tiếng nổ tung, cô không hề mong đợi kỹ thuật hôn của Thái Từ Khôn lại tốt như thế này. Anh càng hôn càng bắt được nhịp, đầu lưỡi dẫn dắt cô di chuyển theo mình, âm thanh môi lưỡi dây dưa liên tục kí©h thí©ɧ thần kinh của cô, hai gò má đã bắt đầu ửng hồng.

Nóng quá. Nụ hôn của Thái Từ Khôn như mang theo lửa nóng, thiêu đốt các tế bào của cô. Từng đợt hôn dồn dập khiến chân cô bắt đầu nhũn ra, có dấu hiệu đứng không vững, nửa người trên cong về phía sau hòng tránh đi một chút, ai ngờ anh lại nghiêng tới trước, giữa chặt cô mà tiếp tục tấn công.

Bạch lộc cảm giác đầu óc mình quay cuồng, từ cổ đến mặt đều đã biến thành một quả cà chua chín. Thẳng đến khi cô thấy mình sắp thở không nổi nữa, Thái Từ Khôn mới tạm dừng lại. Thấy cô thở hổn hển nghiêng ngã trong vòng tay mình, anh cong môi cười.

Bàn tay to lớn không biết từ lúc nào đã trượt trong người cô, di chuyển khắp nơi trên thân thể cô.

-Anh yêu em, Bạch Mộng Nghiên.

Giờ phút này cô quyết định giao tất cả cho anh,

-Em cũng yêu anh. Cô đáp lại,

Cuối cùng thì anh cũng chờ được đến giây phút này.