Chương 8: Mộng xuân

Thịnh Hạ quay trở về kí túc xá với bộ dạng nhếch nhác, bạn cùng phòng trêu chọc cô bị chó rượt sau lưng.

Cô lo lắng không yên, sợ bạn cùng phòng phát hiện ra sự khác thường, cho nên vội ôm quần áo chạy vào nhà tắm.

Cô ném qυầи ɭóŧ nhỏ ướt đẫm vào đáy sọt đồ, sau đó lấy quần áo dơ để ở bên trên.

Thật là quá mất mặt.

Cả hai lần đều gặp chuyện chẳng hay ho gì, còn ở cùng với người đứng đắn thanh cao như hội trưởng.

Sau này, cũng không biết phải đối mặt với hội trưởng làm sao đây.

Rất nhanh, cô lại chạm mặt anh lần nữa.

Vẫn ở trong phòng làm việc của hội học sinh.

Nhưng ngược lại, người bị đẩy trên tường chính là cô.

Áo ngoài bị cởi ra vắt vẻo trên cánh tay, có một bàn tay to chui vào áo bra, dùng sức xoa nắn hai con thỏ lớn của cô.

Đỉnh hồng bị đầu ngón tay chà xát khiến cho cả người cô run rẩy.

Mà đỉnh hồng bị đầu lưỡi của anh liếʍ láp, cảm giác ẩm ướt, nóng ấm, tê dại làm cô không khỏi thốt ra từng tiếng rên rĩ mềm mại.

Cô cúi đầu xuống chỉ nhìn thấy được cái đầu đang di chuyển ngay dưới mũi mình.

Nhận thấy ánh mắt chăm chú của cô, chàng trai ngẩng đầu lên.

Cô sợ đến mức mở to hai mắt.

Người này sao lại có khuôn mặt của hội trưởng đại nhân?

Chàng trai cong môi: "Thoải mái không?"

Giọng nói này, cũng giống với hội trưởng đại nhân!

Nhưng giọng nói đầy sắc tình như vậy khó có thể là hội trưởng đại nhân thanh tâm quả dục được.

"Hội Trưởng?"

Tay của anh vẫn bắt lấy con thỏ đầy đặn của cô, xoay tròn nhào nặn qua lại. "Hửm?"

Đúng thật là hội trưởng rồi.

Ngón tay của anh miết chặt lấy đỉnh hồng, nơi đó nhanh chóng đứng thẳng lên.

Cô rên nhỏ một tiếng.

Chàng trai tùy ý ngắm nhìn đôi thỏ trắng no tròn chắc nịch của cô, anh mυ"ŧ vào một cái rồi hỏi: "Vừa định nói gì?"

"Anh đang làm gì?"

"Đính chính với em một chuyện."

Tay phải của chàng trai thẳng một mạch đi xuống phía dưới, dừng lại giữa hai chân cô.

Cách tầng vải mỏng trêu chọc nơi bí ẩn của cô.

Một cơn ngứa ngáy truyền đi, cảm giác này, có chút quen thuộc, giống như hôm nay, trong lúc vô tình anh đã chạm vào nơi đó của cô.

Nhưng được được vuốt ve với khoảng cách gần như vậy, cảm giác mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.

Cô vặn vẹo mông, muốn thoát khỏi bàn tay anh.

Cô khó chịu, hai chân không khỏi mở rộng ra , không rõ là đang từ chối hay muốn hùa theo.

"Cái... Cái gì chứ... Chuyện gì…a…a?"

Anh đột nhiên dựa sát vào người cô, phà một hơi thở nóng bỏng vào lỗ tai cô.

"Anh không phải là hòa thượng."

Ngón tay anh cong lại, không cho cô thêm cơ hội nào, từ mép qυầи ɭóŧ ren, bắt đầu thăm dò vào bên trong.

Đúng lúc này, Thịnh Hạ.... Đột nhiên tỉnh ngủ.

Trước mắt cô là một màu đen tối tăm, ngây người một lát cô mới miễn cưỡng đưa tay cầm lấy điện thoại phát ra chút ánh sáng yếu ớt do đang sạc pin ở cạnh giường.

Tiếng cãi vã của bạn phòng bên cạnh vang lên, mang cô từ trong mờ mịt trống rỗng không biết gì quay về.

Cô lau trán, thật nhiều mồ hôi.

Thì ra là nằm mơ!

Không ngờ cô lại mơ thấy chuyện xảy ra hôm nay với hội trưởng?

Nhưng mà...Giấc mơ rất chân thật.

Giữa hai chân cô bất chợt tuôn ra một luồng ấm nóng, cô ngẩn người.

Cả hồi lâu, cô mới đưa tay luồn vào trong váy ngủ.

Theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cô nhìn thấy trong tay mình là một mảng lớn nước trong suốt, óng ánh.

Bên trong qυầи ɭóŧ nhỏ cũng ướt đẫm, giống như khi ở phòng họp, ra rất nhiều nước.

Thật... Thật... Quá mất mặt rồi !

Cuối cùng cái qυầи иᏂỏ này cũng nhận được đãi ngộ giống như cái trước, đều bị quần áo dơ đè ép xuống bên dưới.

Cô không dám tẩy rửa, chỉ có thể qua loa dùng khăn lau chùi bên dưới.

Ký túc xá yên tĩnh làm cô không dám lớn tiếng, sợ làm bạn cùng phòng thức giấc.

Nhưng càng sợ hãi thì những hình ảnh trong mơ càng khó tan đi mất, giữa hai chân lại phun ra không ít nước ngọt ngào.

Thịnh Hạ luống cuống tay chân, dòng nước trong suốt này dường như không thể lau sạch được.

Sau khi cô sửa sang ổn thỏa thì cả người nhếch nhác như cá mắc cạn.

Cô che mắt lại.

Sao mình có thể mơ một giấc mộng xuân không thể thành sự thật được chứ?

Còn nữa, đối tượng mộng xuân khó thành của mình lại là hội trưởng đại nhân?

Thật là mất mặt quá đi.