Chương 7: Ướt

Do phải rướn người về phía trước, phần áo trên của Thịnh Hạ đã có chút không ngay ngắn.

Vạt áo kéo lên cao khỏi cạp váy, lộ ra một đoạn eo thon mềm mại.

Bầu ngực no đủ, bởi vì thở gấp cho nên càng thêm phập phồng hơn.

Đáy mắt Kinh Trì đã đen lại càng thêm đen.

Anh đưa tay phải lên kéo cà vạt, cổ áo nới rộng ra một chút.

Kinh Trì rất cao, Thịnh Hạ ngẩng đầu lên hết cỡ, khó khăn lắm mới có thể nhìn được vào mắt anh.

Ánh mắt anh lúc này không giống như ngày thường.

Càng nhìn càng không thể rời đi được, ánh mắt anh tựa một cơn lốc xoáy thật lớn muốn hút cô vào bên trong.

Mãi đến khi cổ cô mỏi nhừ, cô mới giật mình tỉnh lại từ trong ánh mắt của anh.

Dưới tình thế cấp bách không để ý, cô còn tách hai chân ra ngồi quỳ trên đùi của anh.

Hoàn cảnh thật xấu hổ, tư thế thật mờ ám, cô sợ đến mức buông vạt áo anh ra, muốn đứng lên nhưng bởi vì quỳ quá lâu nên hai chân tê dại, cô lập tức ngã ngược ra phía sau.

Thịnh Hạ nhanh đưa tay ra phía sau, chống lên mặt đất.

Quá nguy hiểm, thiếu chút nữa là ngồi trên đùi hội trưởng rồi, Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Thịnh Hạ không biết, tư thế này của cô, không thể nói tốt hơn ngồi trên mặt đất là bao nhiêu.

Thậm chí càng thêm sắc tình hơn nữa.

Cái mông tròn nâng lên chỉ cách hai chân anh khoảng 2cm.

Đầu gối đỏ ửng đưa đến trước mắt anh, thật sự giống như vừa mới làm xong chuyện xấu hổ khó nói thành lời.

Hai cái chân dài đẩy ra phía trước, làm cho da thịt trắng nõn của đùi trong đều lộ ra.

Làn váy vén lên tận phía trên đùi, lộ ra qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt, cùng với….

Qυầи ɭóŧ ướt đẫm.

Đầu ngón tay của anh xiết chặt.

Váy ngắn bằng lụa mỏng, qυầи ɭóŧ viền ren như ẩn như hiện, càng tăng thêm dáng vẻ nửa mời gọi nửa phản kháng.

Kinh Trì rũ mắt, anh nhìn vào đường cong xinh đẹp cùng phần mông đầy đặn của cô.

Hầu kiết của anh bắt đầu lên xuống.

Anh khép hờ hai mắt, sau đó cố gắng nhìn sang chỗ khác.

Thịnh Hạ vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì.

Cô chỉ cảm thấy tư thế này thật không thể chịu đựng được nữa, nhưng dường như hội trưởng không có ý định đứng lên.

Thịnh Hạ khẽ cắn môi, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Hội trưởng, anh có thể đứng lên trước được không?”

Cô cảm thấy hội trưởng đại nhân nhìn mình chăm chăm, rồi mới kéo chân phải của mình đang ở dưới hai chân cô ra.

Hình như có cái gì đó cọ vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng và đột ngột, cô hoảng sợ đưa tay lên che miệng, cũng đã không còn kịp nữa.

Cổ họng cô không thể kiềm chế bật lên tiếng rên khe khẽ, rất giống với Diệp Vũ Đồng khi nãy.

Khó chịu nhưng vô cùng thoải mái.

Cô lúng túng ngồi dưới đất, không biết phải làm sao.

Hội trưởng có nghe thấy không?

Anh ấy sẽ nghĩ về mình như thế nào?

Anh ấy sẽ cho rằng mình cũng giống như Diệp Vũ Đồng, là kiểu con gái lẳиɠ ɭơ?

Kinh Trì từ trên cao nhìn xuống người nào đó đang sắp khóc ở bên dưới, anh nheo nheo mắt, “Không đi hả? Đêm nay định ngủ lại chỗ này sao?”

Thịnh Hạ nhanh chóng đứng dậy, cô xấu hổ đến độ hận không thể biến mất ngay tức thì.

Kinh Trì: “Đúng rồi….”

Cô mờ mịt xoay người lại, “Hội trưởng còn có chuyện gì sao?”

“Đính chính lại một chuyện, anh không phải là hoà thượng.”

Cho nên, anh cũng có du͙© vọиɠ.

Thịnh Hạ nghĩ rằng anh tức giận vì bị Trương Tân Lượng nhận xét như thế, cô cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, cho nên nói cũng không lựa lời: “Hội trưởng đương nhiên không phải là hoà thượng rồi, cho dù hội trưởng muốn làm hoà thượng, thì các bạn nữ trong trường cũng không bằng lòng đâu!”

Nhìn thấy khuôn mặt ngàn năm lạnh nhạt chẳng thay đổi của hội trưởng, Thịnh Hạ thật sự muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình cho rồi.

Không có khiếu hài hước thì đừng đi trêu chọc người khác.

Nhìn người đang chạy trối chết kia, anh cảm thấy bước chân cô nhẹ nhàng như cánh bướm, mạnh mẽ như cánh chim, cũng là cảnh xuân tươi đẹp.

Kinh Trì thu lại tầm nhìn, ngón tay thon dài xoa xoa đầu gối.

Đầu ngón tay dính dính thứ gì đó trong suốt….

Hai ngón tay khẽ chạm vào nhau, có chút dính dính.

Lần trước là nước miếng, lần này ….

Thật là một tiểu yêu tinh dụ dỗ người nhưng không biết cái gì hết.

Anh buông tay, lấy chìa khoá trong túi quần ra.

Đóng cửa, rời đi.