"Còn có a, các huynh có biết nàng còn chuẩn bị một chén đậu phộng lớn, nói là hàng mẫu, chính là để ăn thử trước khi mua nha, vả lại nàng còn chuẩn bị một cái muỗng nhỏ, khi đưa đồ cho người khác nếm thử đều là dùng muỗng nhỏ đưa tới, có phải rất sạch sẽ không a." Thẩm Cẩm Thư tiếp tục lảm nhảm.
"Ừm, quả thực sạch sẽ, không giống muội cứ như vậy dùng tay bẩn mà đưa đậu phộng cho huynh ăn." Lăng Chính Dục nói.
Trời ạ, Dục ca ca thế mà nói đùa với mình, Thẩm Cẩm Thư hai tay ôm mặt, có chút không thể tin được mà nhìn xem Lăng Chính Dục. Mặc dù vị biểu ca này lớn hơn mình rất nhiều tuổi, rất nghiêm túc, chưa bao giờ thấy huynh ấy cười, nhưng mình đều cảm thấy biểu ca rất tốt bụng, nhưng Lăng Chính Dục từ trước tới giờ đều lãnh lãnh đạm đạm, sẽ không nói nhiều lời giống như hôm nay.
"Sao vậy? Trên mặt ta có hoa sao?" Lăng Chính Dục nói, tiểu nha đầu này nhìn mình chằm chằm vậy làm gì!
"Không, không, không phải, còn có a, hôm nay Lam Ngọc đem tất cả đậu phộng mua về, nàng ấy còn đưa hàng đến phủ chúng ta nha. Muội có chút tò mò với cô nương này, dáng dấp đẹp mắt lại còn biết làm ăn, còn làm đồ ăn ngon là đằng khác, chỉ tiếc là chưa được gặp mặt." Thẩm Cẩm Thư suy nghĩ rất nhanh, một tay ôm mặt u sầu nói.
"Quên đi, muội cái nha đầu này, một hồi nữa là liền quên vị cô nương này thôi. Đúng rồi, muội có đưa qua bên ngoại tổ mẫu chưa?" Lăng Chính Dục nhẹ nhàng gõ vào cái đầu nhỏ của Thẩm Cẩm Thư một cái.
"Vẫn còn chưa đâu, đây không phải là vội vã muốn cho bọn huynh nếm thử sao." Thẩm Cẩm Thư nói.
"Làm như ta là thẩm định viên a." Lăng Chính Dục không hiểu sao tâm tình hôm nay không tệ, cũng vui vẻ cùng tiểu biểu muội lải nhải vài câu.
"Cũng là vậy nha, đồ ăn được huynh khen ngon cũng không có mấy thứ, cho nên chỉ cần là huynh nói ăn ngon, vậy khẳng định là không sai. Lần trước biểu tỷ ta làm rất nhiều đồ ăn cố ý tặng cho huynh, huynh thế mà một cái cũng không ăn, đem toàn bộ trả lại, làm hại biểu tỷ ta đau lòng đâu." Thẩm Cẩm Thư nói, nàng hiện tại vẫn còn chút áy náy với biểu tỷ, nàng làm sao lại có một vị biểu ca tâm địa cứng rắn như vậy a.
Lăng Chính Dục nghe cô nhóc này nói đến biểu tỷ của nàng, cau mày nghĩ nghĩ một lúc mới nhớ tới là nữ nhi của cữu cữu Thẩm Cẩm Thư, tên hình như gọi là Phương Xảo Kỳ. Mỗi lần hắn tới nhà ngoại tổ mẫu lần nào cũng gặp nàng, nói là đến thỉnh an lão phu nhân, đồng thời đến thăm mẫu thân của Thẩm Cẩm Thư. Mỗi lần đều sẽ làm rất nhiều đồ ăn đưa cho hắn, nhưng, làm khó ăn như vậy mà vẫn có can đảm đem tặng người khác ư?
Lăng Chính Dục hít sâu một hơi, nói: "Về sau đừng để nàng mang cái gì tới."
"Hừ, huynh cho rằng ta nguyện ý đưa cho huynh ư, nếu không phải biểu tỷ cầu ta, ta mới còn lâu mới đưa đâu." Thẩm Cẩm Thư bĩu môi, mất hứng nói.
"Được rồi được rồi, bây giờ đi đưa đậu phộng cho ngoại tổ mẫu được chưa?" Lăng Chính Dục nhìn mấy chiếc túi trên tay Lam Ngọc cùng Hoàng Ngọc, đổi chủ đề hỏi.
"Đúng a , đợi lát nữa liền đi." Thẩm Cẩm Thư gật gật đầu trả lời Lăng Chính Dục.
"Vậy muội mau mau đi qua đi." Lăng Chính Dục đứng dậy nói.
"A, muội còn chưa nói đủ đâu, biểu ca muốn đuổi ta đi ư!" Thẩm Cẩm Thư cũng đứng lên kháng nghị nói.
"Chờ muội nói đủ thì đã qua bữa trưa rồi, lão thái thái còn phải ngủ trưa, muội có thể đợi đến buổi chiều sao?" Lăng Chính Dục nói.
Thẩm Cẩm Thư nghiêng đầu nghĩ, gật đầu nói: "Ừ ha, đồ tốt cần phải để tổ mẫu ăn càng sớm càng tốt, nói không chừng còn có thể thưởng cho ta mấy thứ tốt, hì hì."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Cẩm Thư liền mang theo Lam Ngọc cùng Hoàng Ngọc vội vã đi ra khỏi Tĩnh Tâm Uyển.
Lăng Chính Dục thở phào nhẹ nhõm, tiểu lão thái thái rốt cục cũng đi, nếu không đuổi nàng đi, nàng còn có thể ở đây lải nhải cả ngày, lỗ tai hắn chịu không được.
"Thiếu chủ, hai túi đậu phộng này..." Lăng Vũ chỉ chỉ đậu phộng trên bàn, do dự hỏi.
"Của ta!" Lăng Chính Dục không chút suy nghĩ thốt ra.
"Vâng, vâng, vâng, thuộc hạ biết đây là của ngài, ta là muốn hỏi một chút hai bao đậu phộng ngài muốn để chỗ nào?" Lăng Vũ than thở nói, biết trước thiếu chủ sẽ không cho mình mà.
Lăng Chính Dục nhẹ nhàng cầm lấy hai bao đậu phộng, nhẹ nhàng nói một câu: "Ta tự cất được!"
Nói xong, liền cầm đậu phộng tiến vào buồng trong, Lăng Vũ nhìn Lăng Chính Dục, đặt mông ngồi xuống, trong miệng vẫn còn dư vị vương vấn.
"Lăng Vũ, cầm cái bát nhỏ đến." Thanh âm Lăng Chính Dục ở trong nhà vang lên.
Lăng Vũ nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy một cái bát nhỏ mang vào.
Lăng Chính Dục cầm lấy chiếc bát, lấy túi giấy đã mở sẵn đổ ra, đưa cho Lăng Vũ nói,: "Đây, ngươi cầm ăn đi, đừng lão ở sau lưng nói ta hẹp hòi!"
Lăng Vũ hai mắt sáng lên, nhanh chóng nhận lấy, liên tục nói: "Không nói, không nói."
"Ừm?" Lăng Chính Dục ngữ khí có chút nguy hiểm.
Lăng Vũ lúc này mới ý thức được vấn đề, vội vàng che miệng, mơ hồ nói: "Chưa từng nói qua, chưa từng nói qua."
Lăng Vũ vừa nói chuyện, vừa nhảy tung tăng mang theo đậu phộng ra khỏi phòng.
Lăng Chính Dục vừa bực mình vừa buồn cười mà nhìn xem cái người từ nhỏ cùng lớn lên với hắn này, bên ngoài là hộ vệ nhưng thực chất lại có tình cảm huynh đệ, từng đồng sinh cộng tử, hắn thở dài lắc đầu.
Lăng Chính Dục chậm rãi xoay người ngồi xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra gói giấy ngày hôm qua, ba cái bọc giấy song song nằm trên bàn, bên trên mỗi bọc giấy đều có một dòng chữ nho nhỏ "Lạc Ký - Đậu phộng nhiều vị". Quả nhiên là
thất khiếu linh lung tâm*.--------------------------Thất khiếu linh lung tâm*: Cụm từ này có nghĩa là một trái tim có 7 lỗ quý hiếm. Nó xuất phát từ trong
văn hóa của người Trung Quốc . Tỷ Can là một vị quan đời nhà Thương Trung Quốc, vua nhà Thương lúc bấy giờ là Trụ Vương say mê với nhan sắc của Đắc Kỷ, bỏ bê triều chính gϊếŧ hại trung lương, Tỷ Can đã dâng sớ can gián, muốn Trụ Vương gϊếŧ Đắc Kỷ , Trụ Vương không những không làm vậy mà còn nghe lời xúi giục của Đắc Kỷ moi tim Tỷ Can, làm thuốc chữa bệnh cho nàng ta với cái cớ rằng tim Tỷ Can là tim thất khiếu trên đời không ai có được.