Chương 15: Thất khiếu linh lung tâm (1)

Chương 15: Thất khiếu linh lung tâm

"Dục ca ca! Huynh tản bộ về a!"

Lăng Chính Dục vừa chắp hai tay sau lưng, vừa thong thả đi về Tĩnh Tâm Uyển, liền nghe được tiếng gọi thanh thuý.

"Biểu tiểu thư!"

Lăng Vũ nhìn thấy thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên trước mặt, cung kính hô một tiếng.

Thẩm Cẩm Thư là con gái duy nhất của Thẩm gia, và cũng là biểu muội duy nhất của Lăng Chính Dục, tuổi tác vừa tròn mười hai. Hai vị cữu cữu của Lăng Chính Dục đều chỉ sinh được con trai, cuối cùng khi đại cữu mẫu tuổi cao mới sinh hạ được một cô con gái. Là tiểu nữ hài duy nhất trong nhà nên cô bé này được cả nhà coi như bảo bối mà cưng chiều, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Lăng Chính Dục đối mặt với biểu muội nhỏ hơn mình cả chục tuổi, sắc mặt mới giãn ra, ôn hoà nói: "Cẩm Thư, sao muội lại ra đây?"

"Mang đồ ăn ngon cho huynh a." Thẩm Cẩm Thư giơ hai gói giấy lên.

Lăng Chính Dục nhìn thoáng qua túi giấy quen thuộc, biết rõ còn cố ý hỏi: "Cái gì ngon."

"A, đây không phải A Nghiên, à không, là đậu phộng nhiều vị của A Nghiên cô nương sao?" Lăng Vũ buột miệng.

Lăng Chính Dục hơi quay đầu liếc nhìn, Lăng Vũ lập tức ngậm miệng giả câm.

"Tiểu Vũ ca, ngươi biết cái này là đậu phộng nhiều vị a? Hả? A Nghiên cô nương là ai? Huynh quen vị tỷ tỷ làm ra món này ư?" Thẩm Cẩm Thư nhí nha nhí nhảnh, nắm lấy Lăng Vũ hỏi không ngừng.

"Không, không phải nhận ra, ta chỉ là đoán mò." Lăng Vũ vội vàng phủ nhận.

"Cẩm Thư, muội không phải mang đến cho ta ăn sao, mang đếm đây ta nếm thử." Lăng Chính Dục để Thẩm Cẩm Thư từ ngoài cổng đi vào.

Thẩm Cẩm Thư bị Lăng Chính Dục chuyển di lực chú ý, vui vẻ đi vào viện tử. Tĩnh Tâm Uyển không lớn, là một khoảng sân yên tĩnh dành riêng cho Lăng Chính Dục, tre trong viện xanh tươi thẳng tắp, theo gió thổi xào xạc.

"Nhanh, mau vào trong, bên ngoài lạnh lắm." Lăng Chính Dục phân phó Lăng Vũ đốt than trong phòng chính. Hắn cự tuyệt nha hoàn mà ngoại tổ mẫu đưa tới, cho nên Tĩnh Tâm Uyển chỉ có hai người, hắn cùng Lăng Vũ.

Thẩm Cẩm Thư mặc áo khoác đỏ, khuôn mặt nhỏ bị đông cứng đỏ bừng nhưng nụ cười trên mặt một khắc đều không nghỉ, nàng đi theo Lăng Chính Dục vào nhà. Lam Ngọc cùng Hoàng Ngọc bên cạnh lập tức giúp nàng đem áo khoác cởi ra.

Hai người ngồi xuống, Thẩm Cẩm Thư đưa ra một chiếc túi giấy giống như hiến bảo vật, mở ra, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một hạt đậu phộng rồi nói:"Dục ca ca, huynh mau nếm thử a, ngon lắm.”

Nói xong, đầy mong đợi nhìn Lăng Chính Dục. Lăng Chính Dục nhận lấy hạt đậu phộng từ trong tay Thẩm Cẩm Thư, nhẹ nhàng đưa vào miệng, chậm rãi nhai.

"Không tệ." Lăng Chính Dục nhàn nhạt đánh giá.

"Đúng không đúng không, muội đã nói là ngon a, hôm qua Lam Ngọc Hoàng Ngọc mua một gói cho muội nếm thử, sau khi nếm thử xong muội lập tức để các nàng hôm nay đem tất cả đậu phộng mua về." Thẩm Cẩm Thư đạt được sự tán thành của biểu ca, mười phần cao hứng, phải biết rằng khẩu vị của biểu ca này rất khó chiều. Đồ ăn ngon nàng đưa tới hắn đều chưa từng nói hai chữ này.

Lăng Chính Dục nghe được Thẩm Cẩm Thư đem tất cả đậu phộng mua về, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái.Hôm qua hắn nếm thử đậu phộng nhiều vị này, ăn rất ngon, vốn định hôm nay đi mua một chút cho lão phu nhân, không nghĩ tới nha đầu này mua hết về, trách không được vừa rồi bóng dáng kia lại xuất hiện ở cửa hông.

Lăng Vũ ở bên cạnh nuốt nước bọt, tốt xấu cũng nên cho hắn một hạt chứ nha, hắn còn chưa được nếm thử đâu. Còn chưa nghĩ xong, Thẩm Cẩm Thư đưa tay đến trước mặt hắn, nói: "Này, Tiểu Vũ ca, huynh cũng nếm thử a."

Lăng Vũ nghe được câu giống thanh âm của trời này, vội vàng tiếp nhận, ném thẳng vào trong miệng. Ân, thật là thơm! Ăn ngon thật! Làm sao có thể ngon như vậy a!

"Thế nào thế nào? Có ngon không?" Thẩm Cẩm Thư nhìn Lăng Vũ đang say sưa, hỏi.

"Ngon, rất ngon!" Lăng Vũ không nghĩ ra từ nào tốt hơn để hình dung, giơ ngón cái tán dương, quả là ngon, trách không được thiếu chủ không chịu cho hắn ăn.

"Ha ha, ta liền biết các huynh sẽ nói như vậy mà. Để ta nói cho các huynh nghe, nghe Lam Ngọc nói vị cô nương bán đậu phộng kia cũng rất xinh đẹp, lại còn biết làm ăn, thậm chí còn đưa rất nhiều đậu phộng cho Lam Ngọc cùng Hoàng Ngọc a." Thẩm Cẩm Thư thấy đậu phộng bảo bối của mình được mọi người công nhận liền bắt đầu kể chuyện.

"Ồ? Thật sao?" Lăng Chính Dục nói.

Thẩm Cẩm Thư thấy Lăng Chính Dục tiếp lời, cô càng hưng phấn hơn. Phải biết rằng bình thường đều là nàng nói, Dục ca ca chỉ nghe mà không hề tiếp lời.

"Còn không phải sao, đừng nhìn cô ấy bày sạp hàng nhỏ mà coi thường, nghe Lam Ngọc nói quán nhỏ của người ta vô cùng sạch sẽ, các huynh nhìn, đều dùng giấy để bọc lại, loại giấy này giá cũng không phải rẻ đâu, cô nương này thật thông minh." Thẩm Cẩm Thư nói đến cao hứng, đem những thứ Lam Ngọc kể cho nàng nghe, lại bổ sung thêm ý nghĩ của mình lảm nhảm ra tới.

"Ừm, xác thực là vậy." Lăng Chính Dục nói tiếp.