Chương 14: Khách hàng lớn (1)

Chương 14: Khách hàng lớn

Ngày đầu tiên bán đậu phộng nhiều vị, đến giữa trưa đã bán hết sạch. Lạc Văn Nghiên nhìn tiến độ bán hàng, dự định ngày mai sẽ bán nhiều hơn.

Sáng hôm sau, cùng canh giờ ngày hôm qua, sạp hàng đã xuất hiện ở chỗ cũ.

"Tiểu cô nương, ngươi bán gì vậy nha?” Một ông lão mặc bộ đồ trắng bước ra từ cửa hàng Vân Ký, vuốt vuốt râu rồi mỉm cười hỏi.

"Đây là đậu phộng nhiều vị ta tự làm, ngài là?" Lạc Văn Nghiên trả lời.

"Ta là lão bản của Vân Ký, họ Vân." Vân lão bản từ tốn nói.

Nghe được đó là lão bản của Vân Ký, Lạc Văn Nghiên có chút lo lắng, cô dựng quầy hàng trên địa bàn của người khác, không biết có ảnh hưởng đến họ không, cô vội vàng chào hỏi: "Vãn bối xin thỉnh an Vân lão bản, quầy hàng của ta ở đây có cản trở cửa hàng của ngài không?"

“Không sao, đừng khách sáo, ta tới chỉ muốn nếm thử đậu phộng nhiều vị của ngươi a” Vân lão bản cười nói.

"Nha, được rồi, không thành vấn đề." Lạc Văn Nghiên nói.

Lấy đậu phộng mà Lạc Văn Nghiên cho đưa bằng thìa, Vân lão bản đưa vào miệng thưởng thức, dù sao đó cũng là một ông lão, Lạc Văn Nghiên không thể nhìn ra sự thay đổi từ biểu cảm của ông. Nhưng cô cũng không phải tiểu hài tử, từ đôi mắt của lão, cô vẫn có thể thấy được sự hài lòng đối với loại đậu phộng nhiều vị này.

"Mùi vị như thế nào?" Lạc Văn Nghiên hỏi.

"Ừm, không tệ, một lão nhân như ta cũng có thể cắn được, rất giòn và thơm." Vân lão bản gật đầu đáp lại.

Lạc Văn Nghiên nhặt một gói đậu phộng đưa cho lão, nói: "Vân lão bản, ta dựng quầy hàng trước cửa hàng của ngài, chắc chắn đã quấy rầy việc buôn bán ngài, gói đậu phộng này tuy nhỏ nhưng chủ yếu là để bày tỏ tấm lòng của ta, hy vọng ngài có thể nhận lấy."

Vân lão bản không ngờ Lạc Văn Nghiên sẽ làm như vậy, lập tức mỉm cười nói: "Được rồi, lão phu sẽ nhận lấy, cảm ơn tiểu cô nương ngươi, không trì hoãn việc ngươi làm ăn nữa, ta đi trước."

Lạc Văn Nghiên hơi cúi đầu, nhìn ông lão râu trắng bước vào cửa hàng một cách tao nhã.

Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Lam Ngọc và Hoàng Ngọc hôm qua đang vội vã chạy tới.

Lam Ngọc nhìn thấy Lạc Văn Nghiên, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười chào hỏi Lạc Văn Nghiên: "Cô nương, hôm nay bọn ta lại đến."

Hoàng Ngọc cũng ríu rít nói: "Ai nha, may mà cô nương ở đây, chủ tử nhà ta rất thích đậu phộng cô làm." "

Lạc Văn Nghiên cười nói: "Hôm qua ta đã nói rồi, các cô nhất định sẽ đến tiếp mà, hôm nay muốn mua bao nhiêu a?"

Lam Ngọc nhìn gói giấy trên quầy hàng của Lạc Văn Nghiên, trực tiếp xua tay nói: "Ta muốn hết."

Lạc Văn Nghiên có chút kinh ngạc, nhưng cô cũng có thể hiểu được. Dù sao đại gia tộc nhân khẩu đông, nếu bọn họ muốn ăn thì những thứ này cũng không phải vấn đề gì lớn.

"Được rồi, vậy hôm nay ta sẽ đỡ mệt, trực tiếp gói lại cho ngươi." Lạc Văn Nghiên nói.

"Ai nha ai nha, có chuyện gì vậy, tại sao lại mua hết, chúng ta cũng muốn mua a." Vài vị khách bên cạnh đến muộn một bước, thấy đồ đã được gói ghém nên vội vàng nói

Lạc Văn Nghiên vội vàng nói: "Xin lỗi mọi người, hai vị cô nương này đến trước, đã mua hết toàn bộ, ngày mai ta sẽ lại đến, ngày mai mọi người quay lại mua a."

"Ngươi nhất định ngày mai sẽ tới? Đừng để bọn ta đến mua mà không có gì.” Vị khách nhân bên cạnh nói.

Lạc Văn Nghiên gật đầu, hứa nhất định ngày mai lại đến, những vị khách không mua được đậu phộng liền buồn bực rời đi.

"Cô nương, ngươi thấy đấy, chúng ta mua hết toàn bộ, nhưng khổ nỗi nhiều quá không cầm được, hay là cô giúp chúng ta vận chuyển đi a." Lam Ngọc nhìn túi giấy chất đầy xe, vẻ mặt bối rối.

"Được, quầy hàng của ta có bánh xe, ta có thể giao tận nhà " Lạc Văn Nghiên đồng ý ngay, giao hàng tận nhà cũng có thể kiếm thêm chút tiền, nhưng không giống với lần giao cháo Lạp Bát, lần này lợi nhuận cao nên cô không tính phí giao hàng.

Lạc Văn Nghiên thu dọn đồ đạc, lấy ra hai túi đậu phộng lớn đã được chuẩn bị từ lâu, đưa cho Lam Ngọc và Hoàng Ngọc, nói: "Hôm qua ta đã nói sẽ chuẩn bị thêm cho hai vị, đây là chút thành ý của ta."

Lam Ngọc và Hoàng Ngọc mỉm cười nhận lấy, đồng thời đa tạ Lạc Văn Nghiên rồi cả ba cùng nhau đẩy xe lên đường.

Vân lão bản của Vân Ký đứng ở cửa tiệm, vuốt bộ râu trắng, mỉm cười nhìn ba bóng lưng đi xa.