Chương 13: A Nghiên (2)

"Ai nha, ngày đó ở đường Đại Hưng hủy hôn không phải là ngài - Lạc cô nương sao, lúc ấy ta cũng ở đó xem náo nhiệt, cho nên nhận ra cô nương." Lão bản nịnh nọt nói.

Lạc Văn Nghiên giật mình, thì ra vị lão bản này nhận ra cô nên mới nhanh chóng đi ra chữa cháy, đây rõ ràng là vì kiêng kị Dịch đại nhân, người đã từng giúp cô ra mặt nha.

"Ta quản ngươi có nhận ra ta hay không, nương tử ngươi đả thương bằng hữu ta, giải quyết như nào đây?" Lạc Văn Nghiên không muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp nói.

"Bồi thường, ta bồi thường, bao nhiêu tiền cũng bồi thường, còn có tiền công, ta trả gấp đôi." Lão bản liên tục.

"Còn nữa, nói với nương tử của ngươi, sau này đừng kiêu ngạo như vậy. Nếu còn dám khi dễ người khác, ta sẽ đi tìm Dịch đại nhân cáo trạng." Lạc Văn Nghiên cố ý đem Dịch đại nhân nói ra, tuy rằng nàng ngay cả Dịch đại nhân ở đâu cũng không biết.

"Vâng, vâng, tiểu nhân biết." Ông ta khiêm tốn nói.

Lạc Văn Nghiên đem tiền công và tiền bồi thường của Đại Lực tính toán rõ ràng cho lão bản, hắn ta ngoan ngoãn trả tiền, xám xịt trở về cửa hàng.

"Tiểu Vũ ca, vừa rồi cảm ơn ngươi." Đại Lực rối rít cảm tạ Lăng Vũ.

"Không có gì, vừa vặn đi ngang qua, ngươi không sao chứ?" Lăng Vũ hỏi.

"Ta không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da, vừa rồi A Nghiên giúp ta ra mặt, huynh đừng lo lắng." Đại Lực nhìn Lạc Văn Nghiên cười.

Lạc Văn Nghiên có chút ngượng ngùng cười cười, vừa rồi lúc tính tiền bồi thường với lão bản, nàng đem cả việc Đại Lực có khả năng chịu thương tích tính vào, cũng may ông ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này nên đều bồi thường.

"A Nghiên?" Lăng Vũ nhìn Lạc Văn Nghiên kêu một tiếng.

"Ân, ta tên A Nghiên, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy." Lạc Văn Nghiên thoải mái giới thiệu, ánh mắt không khỏi một lần nữa nhìn về phía chủ nhân của Lăng Vũ vừa đứng.

Chỗ đó đã không còn ai, Lạc Văn Nghiên không khỏi nhìn xung quanh một chút, vẫn chưa phát hiện bóng dáng người đó.

"A Nghiên, ngươi đang tìm cái gì a?" Đại Lực hỏi.

"Ồ, không có gì, đúng rồi, sạp hàng của ta." Lạc Văn Nghiên vỗ đầu mình một cái, nói, còn không quên gọi Đại Lực cùng Lăng Vũ đi theo mình.

Cô không biết, bóng dáng cô chú ý đã yên lặng vọt đến bên cạnh một quán trà, ngồi ở bên cửa sổ nhàn nhã uống trà, ánh mắt nửa khắc cũng chưa từng rời khỏi bọn họ.

"Đại Lực, Lăng Vũ, đây là đồ ăn vặt ta mới làm, tặng cho các ngươi nếm thử một chút." Lạc Văn Nghiên dẫn hai người đến trước quầy hàng nhỏ, đưa cho bọn họ mỗi người một gói đậu phộng.

"Ôi chao, thế không được, ngươi bày quầy hàng để kiếm tiền cũng không dễ dàng, ta có tiền, ta dùng tiền để mua." Đại Lực ra sức từ chối.

Lăng Vũ thấy Đại Lực không nhận, cũng không nhúc nhích.

"Tiền của ngươi giữ lại để đi xem đại phu, còn để mua thuốc cho gia gia nữa, quầy hàng nhỏ của ta mặc dù không thể kiếm được nhiều tiền nhưng tiền sinh hoạt cũng kiếm đủ, yên tâm cầm lấy đi, cũng không phải là thứ gì quá đắt tiền." Lạc Văn Nghiên đem một gói cứng rắn nhét vào trong tay Đại Lực.

Đại Lực thấy Lạc Văn Nghiên nói như vậy, cũng không từ chối nữa, nhận lấy. Lăng Vũ thấy Đại Lực thu lại, liền cũng nhận lấy, nói một tiếng: "Đa tạ A Nghiên. ”

Lạc Văn Nghiên hé miệng cười, đưa đậu phộng cho hắn là để đáp tạ lần trước hắn đã giúp cô từ hôn.

"Đại Lực, có cần ta dẫn ngươi đi thăm đại phu không?" Lăng Vũ cầm một gói đậu phộng, hỏi Đại Lực.

"Không cần không cần, ta tự có thể đi." Đại Lực vội vàng cự tuyệt.

"Được rồi, ngươi cẩn thận, ta đi trước." Lăng Vũ nói.

"Được, Tiểu Vũ ca đi thong thả." Đại Lực phất phất tay nói.

Lăng Vũ cùng Lạc Văn Nghiên chào hỏi, một tay cầm kiếm một tay xách đậu phộng đi tìm thiếu chủ của mình.

"Thiếu chủ, người sao lại chạy tới nơi này a, hại ta tìm kiếm một phen." Lăng Vũ đứng bên cạnh Lăng Chính Dục, oán giận một trận.

Thiếu chủ trước mắt đang nhàn nhã ngồi uống trà, một chút cũng không thèm để ý hắn vì tìm không được người mà lo lắng, cũng may hắn tinh mắt, nhìn thấy thiếu chủ ở chỗ này.

"Anh hùng làm việc tốt?" Lăng Chính Dục bưng chén trà chậm rãi nói.

"Thiếu chủ đừng giễu cợt ta, đây xem như là anh hùng gì, ra chiến trường gϊếŧ địch mới là anh hùng chân chính! Thiếu chủ, khi nào chúng ta mới có thể ra chiến trường?” Lăng Vũ thẳng thắn nói.

Lăng Chính Dục ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, lại rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm chén trà trên bàn hồi lâu, cho đến khi Lăng Vũ nhận ra có gì đó không đúng, mình lại nói sai rồi.

Lăng Vũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thiếu chủ, ta sai rồi. ”

"Hả? Sai ở đâu? "Lăng Chính Dục rốt cục cũng mở miệng, ngữ điệu thờ ơ căn bản nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Không nên nói những lời này, thiếu chủ người yên tâm, ta sẽ không bao giờ nói điều đó một lần nữa." Lăng Vũ giơ tay đang cầm túi đậu phộng lên thề.

- Trên tay ngươi cầm cái gì? Lăng Chính Dục liếc mắt nhìn Lăng Vũ hỏi.

"A, đây là đậu phộng A Nghiên đưa cho ta, chính nàng tự mình làm, nói để cho ta nếm thử, còn tặng một gói cho Đại Lực." Lăng Vũ vội vàng buông tay cầm đậu phộng xuống, nói.

"A Nghiên?" Lăng Chính Dục nhẹ nhàng phun ra hai chữ này.

"Vâng, cô nương kia tên là Lạc Văn Nghiên, cô ấy bảo ta giống như Đại Lực, gọi cô ấy là A Nghiên." Lăng Vũ cười hắc hắc.

"Đậu phộng cho ta." Lăng Chính Dục đã quen với nụ cười ngây ngô của hắn, vươn năm ngón tay thon dài, mở lòng bàn tay ra, nói.

"Thiếu chủ, đây là A Nghiên đưa cho ta nha." Lăng Vũ do dự không chịu buông tay, vừa mới ở quầy hàng đã ngửi thấy mùi đậu phộng này rất ngon a, khẳng định rất ngon, phải làm sao a.

- Lấy ra! Lăng Chính Dục lại nhẹ nhàng phun ra hai chữ, nhưng hai chữ này dường như là cắn răng nói, không giống như lúc nói ra hai chữ A Nghiên.

Lăng Vũ đương nhiên ý thức được sự khác biệt giữa hai chữ này, buông lỏng ra, túi giấy liền rơi vào tay Lăng Chính Dục.

Lăng Chính Dục cầm lấy túi giấy, lập tức nắm trong tay, đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Trở về. ”

"Sao lại về nha? Thiếu chủ không đi dạo nữa sao? Còn chưa mua đủ đồ ăn vặt cho lão phu nhân đâu a. "Lăng Vũ tuy rằng lải nhải đi theo phía sau nhưng vẫn đuổi kịp.