Chương 10: Tâm sự (1)

Chương 10: Tâm sự

Càng gần Tết, thời tiết càng lạnh, bánh cuốn hành bán mấy ngày nay đều rất chạy.

Hôm nay Lạc Văn Nghiên vẫn đẩy xe đi chợ bán, lợi nhuận của bánh cuốn hành tuy thấp nhưng tích tiểu thành đại, mấy ngày qua vẫn góp được chút tiền.

Ngày tháng Chạp, không phải ngày nào cũng có ánh nắng mặt trời. Hôm nay trời nhiều mây, gió Tây Bắc thổi vù vù, bầu trời âm u rải rác vài hạt mưa đá nhỏ, mưa đều đã tạnh.

- A Nghiên, tới đây a! Phúc Bá, chủ quầy hàng bên cạnh nhiệt tình chào hỏi.

Lạc Văn Nghiên mỉm cười đáp. Đạo lý hòa khí sinh tài nàng đều biết, cho nên đối với người bán hàng rong bên cạnh nàng đều rất khách khí, có đôi khi sẽ đưa mấy cái bánh cuốn hành cho Phúc bá, để hắn mang cho cháu trai ăn.

Lạc Văn Nghiên bày sạp như thường lệ, mở nắp l*иg ra, chờ người đến mua bánh cuốn hành.

Chẳng qua, hôm nay khác mấy ngày trước, đợi nửa ngày không đợi được một người, Lạc Văn Nghiên trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không khỏi nhìn hai bên đường.

"Làm sao vậy, A Nghiên?" Phúc bá hỏi.

"Không có việc gì, bên kia hình như rất nhiều người đang xếp hàng." Lạc Văn Nghiên chỉ chỉ một quầy hàng nhỏ cách đó không xa nói.

Lạc Văn Nghiên vừa dứt lời liền nhìn thấy một người phụ nữ túi mang một túi đồ trắng nóng hổi đi ngang qua.

Lạc Văn Nghiên tinh mắt liếc nhìn một cái liền phát hiện, đó không phải là bánh cuốn hành giống như mình bán sao? Cô vội vàng đi ra, mỉm cười và hỏi: "Vị tỷ tỷ này, mạn phép hỏi ngài mua cái này ở đâu?"

"A, đằng kia, bánh cuốn hành này của người ta rẻ hơn ngươi, mỗi cuốn chỉ một văn, ngươi nhìn xem, nó còn lớn cái của ngươi bán một chút." Nữ nhân ngước lên nhìn thấy là Lạc Văn Nghiên, chỉ vào cái quầy hàng nhỏ vây đầy người kia nói.

Lạc Văn Nghiên nhìn bánh cuốn hành trong ngực người phụ nữ, tuy rằng làm không đẹp bằng cô, nhưng cũng không kém nhiều lắm. Cô nhìn về phía quầy hàng kia, lẩm bẩm nói: "Thì ra nơi này cũng phổ biến việc làm nhái a. ”

Hai món gần như giống nhau, cái nào rẻ hơn thì dễ bán hơn. Tuy rằng một văn một cái, lợi nhuận giảm xuống không ít, nhưng ít nhất vẫn có lãi, cho nên mới có người chộp lấy kiểu kinh doanh như vậy.

Chỉ có thể nói bánh cuốn hành làm quá đơn giản, phàm là người biết làm bánh bao, mua hai cái trở về nghiên cứu một chút cũng biết làm như thế nào.

Lạc Văn Nghiên biết hôm nay mình không bán được, nếu muốn bán thì cũng phải giảm giá, nhưng giảm xuống còn một văn một cái cũng không được, dù sao sạp hàng bên kia làm ra bánh cuốn hành còn lớn hơn cô một chút, chẳng lẽ một đồng hai cái? Lạc Văn Nghiên không khỏi suy nghĩ! Quên đi, mấy ngày nay dựa vào thứ bánh này cũng kiếm được chút tiền, không bằng sớm thu dọn sạp hàng về nhà, những chiếc bánh cuốn hành này có thể tặng cho hàng xóm.

"Cô nương, cho ta mười cái bánh."

Lạc Văn Nghiên đang thu sạp, ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt có một cô nương mặc một thân nam trang, chính là lưu dân cô nương Đại Lực ở đạo quán.

"Đại Lực! Là cô sao?. "Lạc Văn Nghiên có chút mừng rỡ kêu lên, không biết vì sao cô đối với cô nương trước mắt này rất có hảo cảm.

Đại Lực cười gật gật đầu.

"Bánh cuốn hành bên kia chỉ có một văn một cái, sao cô nương lại đến mua loại ba văn hai cái của ta?" Lạc Văn Nghiên hỏi.

"Không vì gì cả, chỉ vì là cô bán." Đại Lực trả lời.

Một câu nói đơn giản nhưng lại làm cho đầu mũi Lạc Văn Nghiên có chút chua xót, tay chân cô nhanh nhẹn gói hai mươi cái bánh cuốn hành nhét cho Đại Lực, nói: "Hôm nay miễn phí, không cần tiền. ”

Nhìn ánh mắt chân thành của Lạc Văn Nghiên, Đại Lực cũng không từ chối, nhận lấy rồi nói: "Đa tạ. ”

Lạc Văn Nghiên gật gật đầu, cô thích tính cách của cô gái này, không khoa trương, không giả tạo cũng không dong dài.

"Cô ăn mặc thế này là?" Lạc Văn Nghiên vừa thu quầy hàng, vừa tò mò hỏi.

Đại Lực một tay cầm gói bánh, tay còn lại giúp Lạc Văn Nghiên thu dọn đồ đạc, thấy cô hỏi, liền đáp: "Ta tìm được một công việc giúp chuyển hàng hoá lặt vặt ở phụ cận, ăn mặc như vậy thuận tiện cho công việc. ”

"Ồ, vậy là tốt rồi, đúng rồi, gia gia sức khỏe thế nào rồi?" Lạc Văn Nghiên nói.

Đại Lực có chút ảm đạm lắc đầu nói: "Đại phu nói không tốt lắm, cho nên ta mới đi tìm việc, kiếm thêm chút tiền mua thuốc cho gia gia. ”

"Có đủ tiền không? Ở đây ta tích cóp được một ít, nếu cấp bách thì có thể mượn ta.” Lạc Văn Nghiên nói.

"Đủ rồi, đa tạ cô nương." Đại Lực vội vàng từ chối nói.

"Này, đừng gọi ta là cô nương này cô nương nọ, ta tên Lạc Văn Nghiên, cô gọi ta là A Nghiên là được rồi." Lạc Văn Nghiên cười nói.

"Được, A Nghiên." Ánh mắt Đại Lực long lanh, gật đầu đáp.

Sau khi thu dọn quầy hàng, Lạc Văn Nghiên nói với Đại Lực: "Ta về trước đây, cô mau đi làm đi. ”

Đại Lực gật gật đầu, tránh sang một bên, nhìn Lạc Văn Nghiên đẩy xe đi.