Chương 10: Tâm sự (2)

Lạc Văn Nghiên vừa đẩy xe, vừa chậm rãi đi. Trời càng lúc càng âm u.

Những người bán hàng rong ven đường đều lục tục đi ra, người bán đồ ăn vặt đặc biệt nhiều. Tết phải đi chúc tết, việc chiêu đãi khách không thể thiếu những món ăn vặt như hạt dưa, đậu phộng.

Cuộc chiến của Nam Hạ quốc cùng hai nước khác ở trung tâm sông Lô diễn ra dai dẳng gần hai mươi năm. Diện tích đất nước đã bị thu hẹp hai phần ba, rụt xuống tận phía Đông Nam. Tuy vậy nhưng vùng đất phía đông nam màu mỡ, khí hậu ôn hoà, là vùng đất tốt nhất, trù phú nhất trong ba nước, có thể gọi là quê hương của lúa gạo. Dân chúng trồng hoa màu ít bị chịu ảnh hưởng của khí hậu khắc nghiệt hơn, hơn nữa kinh thành cách sông Lô rất xa, chiến hoả không bén đến, cho nên ở kinh thành, dưới chân thiên tử, cuộc sống của dân chúng coi như khá tốt.

Tết là lễ hội quan trọng nhất trong năm của người Nam Hạ. Mọi người vất vả làm việc, tích cóp tiền trong một năm nên đều nguyện ý tiêu xài trong khoảng thời gian này.

Ngõ Tam Lý đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, các loại tiếng khóc nháo của trẻ con, tiếng cha mẹ mắng chửi, thỉnh thoảng còn có tiếng cãi nhau làm cho con hẻm này tràn ngập hơi thở Tết.

Lạc Văn Nghiên vừa đi tới cửa nhà Tưởng tẩu tử liền nghe được bên trong "ào ào" một tiếng, hình như là tiếng ném bát, tiếp theo là tiếng gầm của một nam nhân truyền ra: "Ngươi đừng làm phiền ta, suốt ngày lẩm bẩm, ta có biện pháp gì. Không lẽ bọn họ mang những thứ này đến đây ta còn có thể trả lại? ”

Lạc Văn Nghiên không khỏi dừng bước, đây là thanh âm phu quân của Tưởng tẩu tử.

- Ngươi không có biện pháp, vậy ngươi ngược lại đem mấy thứ này đổi thành bạc a, nhiều như vậy chúng ta ăn thế nào! Nào có người nào như vậy a, mượn tiền nhưng lại trả vật! "Tưởng tẩu tử nức nở hét lên.

- Đó là đệ đệ ruột của ta, ta có thể làm sao bây giờ! Tiết Quý nói.

"Đệ đệ ruột, đệ đẹ ruột, hắn có coi ngươi là ca ca ruột không, lần nào cũng chiếm tiện nghi nhà chúng ta, cha nương ngươi chỉ biết che chở cho hắn! Mượn tiền của chúng ta để bắt đầu kinh doanh nhỏ, kết quả đồ đạc thì không bán được, lại đem về đây coi như trả tiền đã vay, trên đời nào có loại đạo lý này. "Tưởng tẩu tử vừa khóc vừa nói.

Lạc Văn Nghiên cuối cùng cũng nghe rõ. Lúc này, cửa lớn nhà Tưởng tẩu tử đột nhiên mở ra, Tiết Quý xông ra ngoài, phía sau là Tưởng tẩu tử vừa chạy theo vừa hô: "Tiết quý, ngươi đi đâu, ngươi mau trở về cho ta. ”

- Ngươi bớt quản ta! Tiết Quý vứt xuống những lời này, giận dữ bỏ đi.

Tưởng tẩu tử nóng lòng muốn giữ hắn lại nhưng sơ ý liền trượt chân ngã xuống cửa lớn.

Lạc Văn Nghiên vội vàng để xe xuống, chạy nhanh tới đỡ Tưởng tẩu tử lên. Hai vợ chồng Tưởng tẩu tử ngày thường rất ân ái, hai người sinh ra một nam một nữ, một nhà bốn người dựa vào Tiết Quý làm thợ mộc mà sống qua ngày, tuy nói không giàu có nhưng Tiết Quý có tay nghề tốt, cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.

Trận cãi vã hôm nay có lẽ là dữ dội nhất từ trước đến giờ, hàng xóm trong ngõ Tam Lý ai cũng đều nghe được động tĩnh, nhao nhao thò đầu ra. Tưởng tẩu tử cũng là người có mặt mũi, không muốn để cho quá nhiều người chê cười liền mượn sức tay của Lạc Văn Nghiên đứng lên, cô ngượng ngùng đem Lạc Văn Nghiên kéo vào cửa nhà, đóng cửa lại.

"Tưởng tẩu tử, đừng khóc nữa, ngươi nhìn Hoa nhi Ngọc Nhi đều sợ hãi nha." Lạc Văn Nghiên vỗ nhẹ Tưởng tẩu tử còn đang khóc nức nở nói.

Một đôi nhi tử cùng nữ nhi của Tưởng tẩu tử đang rụt rè nhìn cảnh tượng trước cửa nhà. Đối với bọn chúng mà nói, cảnh tượng này rất xa lạ, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy thần sắc sợ hãi.

Tưởng tẩu tử ngẩng đầu nhìn thấy đứa nhỏ, lập tức đau lòng, vội vàng ôm hai đứa nhỏ vào trong ngực, an ủi nói: "Hoa nhi, Ngọc Nhi, không sợ, không có việc gì, cha một lát nữa liền trở về. ”

Hoa nhi sáu tuổi là đại ca, hắn đưa tay giúp Tưởng tẩu tử lau nước mắt, nói: "Nương, không khóc, con sẽ bảo vệ người cùng muội muội. ”

Ngọc nhi bốn tuổi cũng hiểu chuyện, gật đầu: "Nương, Ngọc nhi không sợ, phụ thân chỉ là tức giận thôi, hắn vẫn thương chúng ta a. ”

"Đúng, không có việc gì, Hoa nhi con dẫn Ngọc nhi đi ăn điểm tâm, nương cùng A Nghiên tỷ tỷ nói vài câu." Tưởng tẩu tử nói.

Hai đứa trẻ hiểu chuyện gật gật đầu, nắm tay cùng đi.

"Tưởng tẩu tử, đây là làm sao vậy, ngươi cùng Tiết quý ca có chuyện gì mà lại cãi nhau a?." Lạc Văn Nghiên thấy Tưởng tẩu tử nói như vậy, biết nàng cần tâm sự, liền mở miệng hỏi.

Từ khi Lạc Văn Nghiên huỷ hôn mấy ngày trước, Tưởng tẩu tử liền không đối đãi cô như tiểu hài tử trước kia nữa, ngược lại đối với hành vi từ hôn cùng với bày sạp kiếm tiền tràn ngập sùng bái, cho nên hôm nay cô cũng nguyện ý tìm Lạc Văn Nghiên tâm sự.

Tưởng tẩu tử lau sạch nước mắt trên mặt, thở dài nói: "Còn không phải là bởi vì đệ đệ trong nhà Tiết Quý ca ca ngươi tìm chúng ta vay tiền, trả lại lại là hai túi đậu phộng lớn, nói là buôn bán thua lỗ, bán không được liền lấy hàng trả nợ, nhưng những hàng này nào đủ để trả nợ, ai! ”

Tưởng tẩu tử chỉ chỉ hai cái túi lớn trong nhà chính, Lạc Văn Nghiên nhìn qua, thì ra là đậu phộng.

Tiết Quý cái gì cũng tốt, chỉ là quá che chở đệ đệ, nói chung hắn là lão đại, hẳn là phải chiếu cố tiểu đệ." Tưởng tẩu tử ở trước mặt Lạc Văn Nghiên tiếp tục lải nhải, những lời này cũng không có ai có thể tâm sự, hôm nay cuối cùng cũng tìm được người để giãi bày.

Lạc Văn Nghiên có thể hiểu được tâm tình của Tưởng tẩu tử, cũng biết mình không khuyên giải được gì, chỉ có thể yên lặng nghe nàng tâm sự.

Tưởng tẩu tử lại nói nhiều chuyện cũ, cuối cùng cũng đem ác khí này phát tiết ra.

Lạc Văn Nghiên thấy Tưởng tẩu tử khá hơn một chút, liền hỏi: "Vậy mấy bao đậu phộng này tẩu định làm sao? ”

"Còn có thể làm sao bây giờ, chờ Tiết Quý trở về, để cho hắn đem đi bán, bán rẻ một chút thì bán đi cũng có thể lấy được chút tiền, để ở nhà thì cũng vô ích." Chị Tưởng nhìn hai túi đậu phộng mà phát sầu.

Trong đầu Lạc Văn Nghiên đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, cô ngẩng đầu cười nói: "Tưởng tẩu tử, mấy đậu phộng này bán cho ta đi. ”

Tưởng tẩu tử không ngờ Lạc Văn Nghiên muốn mua đậu phộng, nhất thời sững sờ.