Chương 138

Buổi sáng có sương mù, không khí có chút ẩm thấp lạnh lẽo. Lá cây bên ngoài bị phủ một lớp nước sương dày, trên bệ cửa sổ ngẫu nhiên có một hai cái đỗ quyên tước đậu lại, ngân nga ca hát gọi mặt trời.

Vương Dĩ Cơ lần này tỉnh lại, tinh thần quả thật là đã tỉnh táo hơn nhiều lắm. Nàng dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một chút tia nắng yếu ớt rọi vào tới trên giường. Vừa quay đầu thì cũng đúng lúc nghe thấy tiếng cửa gỗ bị đẩy ra, ra là Thúy Nhi mang nước nóng tới.

"Hiện tại là giờ gì?". Vương Dĩ Cơ bước xuống giường, đi lại gần, nhận lấy khăn tay mà Thúy Nhi đưa qua nhã nhặn rửa mặt.

"Hồi nương nương, đã là giờ mão". Thúy Nhi nhận lại khăn tay, nhẹ nhàng thả vào nước giặt lại lần nữa.

"Hoàng thượng có hay chưa tỉnh lại?". Vương Dĩ Cơ đã thay xong y phục, ngồi xuống ghế làm Thúy Nhi cho nàng trang dung chải đầu.

"Hồi nương nương, vạn tuế gia nửa canh giờ trước đã cùng những người khác rời đi rồi, Điểm Tình cũng đi theo bọn họ". Thúy Nhi lấy một chiếc trâm cài phỉ thúy cẩn thận cài lên búi tóc của Vương Dĩ Cơ.

Vương Dĩ Cơ ngạc nhiên quay người lại. "Đi rồi?!".

"Ân, vạn tuế gia trước khi đi khỏi còn căn dặn nô tỳ không cần gọi tỉnh nương nương, người hôm sau sẽ trở lại thăm hỏi". Thúy Nhi gật đầu, tường thuật lại những lời nói của Tiểu Bạch.

"Là vậy sao?". Vương Dĩ Cơ hơi thất thần.

"Nương nương, nô tỳ to gan dám hỏi một câu. Trước kia không phải người đối vạn tuế gia không phải vừa lo vừa ghét sao, lại làm sao khi vừa mới trở lại không lâu thì đã lo lắng vạn tuế gia thân thể như vậy nha?". Thúy Nhi giữ thắc mắc này trong lòng đã lâu, nàng cũng muốn nghe thử chủ tử này của nàng sẽ trả lời như thế nào, cớ sao trước kia cùng bây giờ lại có thay đổi lớn như vậy?

Thúy Nhi ngây thơ, vĩnh viễn cũng sẽ không biết được Vương Dĩ Cơ cùng Tiểu Bạch chính là đã đồng sinh cộng tử mấy lần, trong lòng lâu dài sẽ sinh ra cảm giác, mà loại cảm giác này Vương Dĩ Cơ đã rất lâu rồi mới lại có được, hơn nữa còn mãnh liệt hơn khi xưa!

Vương Dĩ Cơ bị hỏi điều này bỗng chốc gò má hơi nóng lên, lập tức quay đầu đi nơi khác.

"Thúy Nhi, chuẩn bị điểm tâm đi thôi". Vương Dĩ Cơ cố ý muốn lãng tránh câu hỏi này, kiếm đại một lí do đem Thúy Nhi đuổi đi.

"Nô tỳ đi ngay". Thúy Nhi không chút nghi ngờ mà theo lời dặn của chủ tử lui ra ngoài.

Vương Dĩ Cơ một mình ở lại trong phòng, tiếng chim hót ngày càng sinh động hơn. Nàng đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, lúc này mặt trời bắt đầu lên cao dần, ánh sáng càng chói mắt hơn, vừa vặn lại có một tia nắng ngũ sắc chói lọi rọi tới rồi trên tay của nàng, tia nắng kia trùng hợp lại rọi trúng chiếc nhẫn trên ngón tay, khiến nó phát quang rực rỡ. Nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn, cảm giác giống như là khi nàng ngã vào trong lòng bị người kia ôm lấy như vậy.

Ấm áp khó tả.

Cũng vào thời gian này ở một nơi khác.

Hương khói trong lò lượng lờ mới tạm thời xua tan đi cái lạnh của sương sớm dày đặc.

Tiểu Bạch sau khi trở lại Minh Hòa điện liền sắp xếp Tiểu Du, Tiểu Thụy cùng Tiểu Hắc ở vào hậu điện mấy gian phòng trống. Bản thân phải tắm rửa một lần sau mới hài lòng.

Nàng ngồi ở bàn trà xem xét tấu chương, một thời gian không có mặt tấu chương liền chồng chất, nhưng cũng may mắn rằng một nửa trong số này đã được đưa tới Nguyệt Hoa cung bên kia làm Tô Vân Hi đích thân hằng ngày xử lý, bằng không thì e rằng số tấu chương chất ở đây có thể đủ sức đè chết người đi!

Điểm tâm được Điểm Tình chuẩn bị để trên bàn đã sớm nguội lạnh, cũng không vơi đi được bao nhiêu. Tiểu Bạch một tay chống cằm, một tay từ tốn lật xem từng trang từng trang giấy, chỗ nào hợp ý mới cầm bút lông điểm chỉ vào.

Phải hơn nửa canh giờ sau, số tấu chương chất cao như núi kia cuối cùng cũng được xét duyệt. Tiểu Bạch xoa bóp huyệt vị sau gáy, hòng giảm bớt đi một chút nhức mỏi. Tự mình rót ly trà uống xong mới đứng lên, trở vào trong thay đổi một bộ triều phục mới liền đi thượng triều.

Hồi lâu sau, Minh Hòa điện bỗng nhiên lại đón thêm một vị khách.

Tô Vân Hi y theo thường lệ mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, chải tóc trang điểm xong liền bãi giá tới Minh Hòa điện để duyệt tấu chương. Người kia biến mất thời gian có hơn nửa tháng, để lại rất nhiều công vụ khiến nàng phải tới gánh vác. Cũng thực may mắn trước kia đã có thời gian nàng cùng đối phương đồng thời cùng nhau thảo luận quốc sự, cho nên số tấu chương này chính là ở mỗi ngày do chính tay nàng xét duyệt. Việc này ngoại trừ nàng cùng cận thân nô tỳ Hồng Nhã ra thì không có người nào khác biết.

Tô Vân Hi vừa bước chân vào tới trong điện, liền rất nhanh đã phát hiện nơi này phát sinh nhiều điều bất thường. Ở mỗi ngày trừ thời gian nàng lui tới ra thì Minh Hòa điện vốn sẽ không thắp đèn, hương trong lò cũng không cần đốt, những điều này chính là do nàng hạ lệnh, tránh làm lãng phí tài nguyên. Thế nhưng hôm nay vừa đặt chân vào bên trong thì đã có một trận ấm áp không khí bao phủ khắp thân thể, đèn cũng đã thắp sáng, khắp nơi sáng sủa.

Tô Vân Hi cảm thấy không dám tin rất nhanh đi lại gần bàn trà, nhìn thấy trên bàn ngoài bình trà ra còn có điểm tâm đang ăn dang dở, phía bên kia còn có một ly trà sắp cạn, ở nắp bình trà vẫn còn tỏa ra khói trắng, những thứ này nhìn cũng rất mới, có lẽ là mới vừa làm xong mà thôi.

Bên còn lại của mặt bàn còn chứa rất nhiều tấu chương, nàng tò mò cầm lấy một quyển thư mở ra xem thử thì thấy bản tấu sớ này đã được phê duyệt rồi, bên trên còn ghi rõ dòng chữ, "Đại Ý Thính Chiêu Tô Thị Hoàng Đế Duyệt Qua". Bên cạnh dòng chữ còn có hoàng ấn đỏ chứng minh là đã xét duyệt.

Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy? Tô Phá Ca đã chết, người kia hiện tại còn đang mất tích, những việc này chỉ sau một đêm mới xuất hiện. Không lẽ là?!

Tô Vân Hi trong lòng đột ngột dâng lên niềm vui sướиɠ, không chần chừ mà xoay người lại, nâng váy muốn chạy vào nội điện tìm kiếm, lại đột nhiên chạm mặt Hàm Vi ở trước cửa gian phòng.

"Nô tỳ thỉnh an quận chúa điện hạ!" Hàm Vi nhìn thấy người trước mặt thì rất ngạc nhiên, lập tức cúi người hành lễ.

Tô Vân Hi nhìn thấy Hàm Vi trên tay còn đang bê lấy chậu nước, trong chậu nước còn có một cái khăn tay, nàng mới gấp gáp truy hỏi. "Hàm Vi, hoàng thượng có phải đã trở về rồi!?".

"Hồi quận chúa, vạn tuế gia thực đã trở về tới. Nhưng là người phê duyệt tấu chương xong liền đã thượng triều". Hàm Vi thành thật trả lời.

"Đã đi lâu lắm sao?" Tô Vân Hi lại hỏi.

"Hồi quận chúa, vạn tuế gia đã đi được một canh giờ rồi".

"Ngươi hiện tại còn Lục Hạ cùng Điểm Tình đâu?"

"Bọn họ được lên theo hoàng thượng đã thượng triều a". Hàm Vi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mặt, từ trước đến này nàng chưa từng thấy vị quận chúa điện hạ lại có vẻ mặt này, trước nay tỷ đệ bọn họ tuy rằng ngoài mặt cười nói nhưng là bên trong Tô Vân Hi lại chán ghét Tô Phá Ca muốn chết, còn Tô Phá Ca ngoài mặt tính khí ngang ngược nhưng kỳ thực lại sợ hãi vô cùng vị tỷ tỷ là nàng, chỉ là điểu này ngoại trừ hai người họ thì cũng chỉ có một mình nàng biết mà thôi.

Hàm Vi trước kia còn rất nhỏ đã nhập cung thí cung nữ, khi đó được phân phó đến Lan Nghi viện, là nơi chuyên phụ trách ghi chép tất cả các loại sổ sách trong cung. Có thể nói rằng số mạng của nàng đủ tốt, được vị chưởng quản công công trọng dụng, cho nên sau khi vị chưởng sự phụ trách việc ghi chép cùng phân loại các loại sổ sách cáo lão hồi hương, nàng liền được ưu ái ngồi vào vị trí này, nhưng đổi lại cũng trầy trật của nàng không ít tuổi xuân đâu. Cũng nhờ việc này mà nàng có thể hiểu biết được nhiều hơn những người khác, kiến thức phong phú. Về sau này thì ở một lần vô tình Tô Phá Ca chạy đến Lan Nghi viện náo loạn khắp nơi nói là tìm đồ vật, khi ấy nàng đã bị hắn nhìn trúng, tuy rằng nàng không quá xinh đẹp, nhưng cũng có thể gọi là đường nét thanh tú, nàng chỉ là sợ hãi đột ngột phải làm phi cho hoàng đế, lo đến sinh bệnh nhiều ngày trời. Cũng rất may mắn là sau đó bị Tô Vân Hi biết chuyện, liền khiển trách hắn nặng nề, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ ý định này, từ đó nàng bị chuyển đến Minh Hòa điện, trở thành thϊếp thân tỳ nữ của hắn.

Nàng nhiều năm hiểu biết, vừa nhìn liền có thể đoán ra được biểu hiện của nữ nhân này rất không bình thường. Mỗi lần tỷ đệ bọn họ chạm mặt nếu không phải đấu khẩu thì chính là đấu mắt với nhau, ngươi mỉa mai ta, ta nói xấu ngươi. Cư nhiên hôm nay Tô Vân Hi gấp gáp muốn tìm Tô Phá Ca, bên khóe môi còn ngậm ý cười tựa gió xuân, không tránh khỏi khiến người khác cảm thấy nàng quá kỳ quái rồi đi!

"Hàm Vì, đổi trà, còn có làm thêm một ít điểm tâm mang lại đây". Tô Vân Hi dường như trong đầu có tính toán gì đó, sau khi suy nghĩ xong thì căn dặn Hàm Vi một số việc.

"Nô tỳ liền đi chuẩn bị". Hàm Vi cúi đầu sau đó rời đi.

Tô Vân Hi bắt đầu ở lại Minh Hòa điện chờ đợi, mỗi giây phút trôi qua đều hồi hợp nôn nóng. Nàng không biết đối phương khi nào thì trở lại, nàng chưa nghe thấy ai nói, thế nhưng nếu là thật sự trở lại rồi thì nàng nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy hắn!

Nàng ngồi thật lâu, trà cũng sắp bị nàng uống hết một bình, điểm tâm trên bàn đã vơi đi ít nhiều. Nàng không ngừng hướng mắt nhìn ra ngoài cửa, chỉ sợ rằng đối phương trở lại nàng sẽ không biết. Chờ đến khi nàng buồn chán đến sắp phát điên, cuối cùng thì từ phía xa nàng cũng đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc dần dần hiện rõ trong tầm mắt.

Đối phương lúc này trên người vận hắc sam long bào, bên trong là một lớp triều phục màu đỏ, trên đầu đội kim quan nạm ngọc, dưới chân đi hài chạm khắc một cái đầu rồng bằng vàng. Tự trên người toát ra một cỗ khí thế uy nghiêm, làm người khác nhìn thấy phải e sợ. Nhưng là như vậy trang phục lại càng khiến dung mạo của đối phương thêm nhiều phần cao quý tôn nghiêm.

Tô Vân Hi khó tránh khỏi nhìn đến ngây dại.

Tiểu Bạch vừa bước vào, không ngờ lại nhìn thấy sự có mặt của Tô Vân Hi. Đối diện với loại ánh mắt này của nàng, Tiểu Bạch trong lòng có chút hơi cảm thấy không thoải mái.

"Hoàng thượng. Ngươi trở lại rồi". Tô Vân Hi cố gắng kiềm chế cảm xúc phấn khởi, cố gắng bình tĩnh nhất có thể lên tiếng gọi đối phương.

Tiểu Bạch gật đầu, đi lại gần bà trà ngồi xuống, lia mắt nhìn qua Tô Vân Hi bên cạnh, cảm giác giờ đây khi ở gần nàng không còn giống lúc trước, kỳ lạ vô cùng.

"Nô tỳ thỉnh an quận chúa điện hạ".

Lục Hạ cùng Điểm tình luôn đi theo phía sau Tiểu Bạch, cùng đồng thời theo Tiểu Bạch bãi triều về lại Minh Hòa điện, đợi cho đến khi Tô Vân Hi đột ngột lên tiếng thì mới nhận ra sự hiện diện của nàng.

Các nàng lúc này hành lễ thỉnh an, nhưng hồi lâu trôi qua chỉ thấy Tô Vân Hi nhìn chằm chằm vào hoàng thượng, còn chưa lên tiếng miễn các nàng hành lễ đứng lên.

Điểm Tình cùng Lục Hạ hoang mang đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn hai vị đại nhân trước mặt, đây rốt cuộc là loại cảnh tượng gì a!?

"Miễn lễ, các ngươi toàn bộ cho bản cung lui ra ngoài đóng cửa". Thêm một lúc sau, Tô Vân Hi mới phất tay làm những kẻ khác lui xuống.

Cách cửa cuối cùng vừa đóng lại xong, Tô Vân Hi không còn giữ nổi bình tĩnh, trực tiếp tiến lên nắm lấy tay của người bên cạnh.

"Ngươi mất tích đã nửa tháng, ngươi rốt cuộc là đi nơi nào?". Lực đạo của nàng rất lớn, nắm rất chặt.

"Chuyện này cùng quận chúa không can hệ, ngươi không cần phải biết". Tiểu Bạch lãnh đạm trả lời, triều phục vẫn chưa thay ra, có chút bí bách.

"Bản cung chính là lo lắng ngươi xảy ra chuyện!". Tô Vân Hi nghe thấy đối phương nói như vậy liền ngạc nhiên, nói ra lời thật lòng. Quả thực ở thời gian người này mất tích nàng đã rất lo lắng, đứng ngồi không yên.

"Phiền phức quận chúa điện hạ tâm tư rồi". Tiểu Bạch gật đầu một cái xem như đáp lại.

Tiểu Bạch cũng đồng thời thu lại cánh tay đang bị Tô Vân Hi nắm lấy.

Nhìn biểu hiện này đó của đối phương, vui sướиɠ ban đầu liền biến thành uất ức, Tô Vân Hi nghiến răng, cắn lấy môi dưới hơi tức giận. "Phạm Vô Cứu, ngươi còn nhớ chúng ta đôi bên có giao ước, ngươi không thể lại nuốt lời ở giữa chừng thì biến mất như vậy!".

"Là ta đã sơ xuất". Tiểu Bạch không hề trốn tránh ngược lại thẳng thắn thừa nhận.

"Phạm Vô Cứu. Thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu lòng của bản cung?". Tô Vân Hi bất lực thở dài, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiểu Bạch. Nàng nghĩ không muốn tiếp tục che giấu nữa, nàng cảm nhận rằng nếu bản thân còn không chịu nói ra, người này có thể lại có một ngày đột ngột biến mất, sẽ là một đi không trở lại.

Tiểu Bạch nghi hoặc quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh. Chỉ thấy rằng biểu hiện bây giờ của nàng buồn bã cùng u uất mà trước nay bản thân chưa từng thấy qua bao giờ.

"Ngươi cùng bản cung lâu ngày ở chung, trong lòng ngươi thật sự là không có một tia tình cảm nào với bản cung sao? Ngươi biết không, bản cung thích ngươi thì đã thích lâu như vậy rồi!". Tô Vân Hi lại đưa tay ra một lần nữa nắm lấy tay của Tiểu Bạch, bày tỏ tâm tư của nàng.

Tiểu Bạch nhất thời hoang mang, từ khi nào thì nàng lại chọc tới nữa rồi một nữ nhân trước mặt đây? Phía trước là Hồ Ly Khanh, Mạnh Vong Tình, giờ đây lại có thêm một Tô Vân Hi, lão thiên gia là đang trêu đùa nàng sao?

Thế nhưng, nhìn đôi mắt ngấn lệ của nữ nhân này, Tiểu Bạch có chút không đành lòng. Nữ nhân này xinh đẹp động lòng người như vậy, thực không nên vì một việc nhỏ mà rơi lệ.

Phải hay không nàng tính cách thay đổi rồi? Cớ sao thời gian gần đây lại cảm nhận được nhiều muộn phiền đến vậy?

"Quận chúa, có lẽ ngươi nghĩ nhiều". Tiểu Bạch cố ý lãng tránh ánh mắt của nàng. Bản thân cảm thấy ánh mắt này của nàng giống như là có ngàn mũi kim, liên tiếp châm đau khắp thân thể của mình.

"Ngươi có thể nghi ngờ tình ý của bản cung, nhưng bản cung rất rõ ràng tình cảm của mình!". Tô Vân Hi vạn phần chắc chắn khẳng định. Không chút cố kỵ mà dựa sát lại đây.

"Quận chúa ngươi tâm tình dường như kích động, ngươi trước bình tĩnh tốt sao". Tiểu Bạch hơi giật mình, không dám tin nữ nhân này lại mạnh dạng như vậy, dựa sát đến mức muốn nằm ở trên người của nàng rồi!

"Bản cung hiện tại bình tĩnh vô cùng!" Tô Vân Hi sinh khí, từ nhỏ đến lớn thứ mà nàng muốn thì nhất định phải có cho bằng được, chưa từng có ngoại lệ. Nàng đã nhiều lần nhân nhượng đối phương, nếu như đã không thể ôn nhu, vậy thì cũng đừng trách nàng quá mạnh bạo. Nàng không cho phép người trước mặt này từ chối tình cảm của nàng, người này, nàng nhất định phải có!

"Tô Vân Hi, ngươi...!"

Tiểu Bạch đồng tử co lại, nhất thời không biết phải làm gì.

Vẫn chưa đợi nàng kịp lui lại thì Tô Vân Hi đã đột ngột lao tới ôm lấy cổ của nàng, ra sức ôm lấy, nhắm mắt cúi đầu hôn lên môi của Tiểu Bạch.

Nụ hôn này vừa cường liệt vừa ôn nhu, Tiểu Bạch trong nháy mắt dường như cảm nhận được đoạn tình cảm mãnh liệt dâng trào trong lòng của Tô Vân Hi.

Không ngờ cảm xúc lại tốt như vậy, khoảnh khắc này, nàng đã âm thầm tưởng tượng hàng ngàn hàng vạn lần. Tô Vân Hi hôn đến mức mơ mơ màng màng, qua hồi lâu vẫn không chịu buông tay, lại càng ra sức thưởng thức hương vị mê người này.

"Cô cô tại làm sao lại cùng phụ hoàng hôn môi vậy nha?"

Đột nhiên truyền đến giọng nói từ người khác. Tiểu Bạch mới giật mình lập tức tách ra khỏi nụ hôn, cách Tô Vân Hi một khoảng, Tô Vân Hi lúc này khuông mặt phím hồng, hai mắt ngậm nước long lanh, đôi môi thoa son đỏ hơi sưng lên, khóe môi bị son môi nhòe ra làm bẩn một chút. Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên khi thấy người kia sao lại xuất hiện đúng lúc này.

"Phụ hoàng xấu, người làm son môi của cô cô nhòe đi rồi, giống một cái tiểu miêu nhi!"

Tô Niệm Ân ngây thơ khiển trách Tiểu Bạch, nàng tuổi còn nhỏ, chưa thể hiểu được hành động vừa rồi của Tiểu Bạch cùng Tô Vân Hi. Tiểu hài tử cho rằng phụ hoàng cùng cô cô của nàng chỉ là đang chơi đùa cùng nhau mà thôi.

-----Hết Chương 138-----

Tác giả: laptop của mình chính thức đi đời rồi mọi người ơi, bên sửa chữa gọi mình đi nhận xác. Vậy là từ giờ cho tới khi mình mua máy mới thì mình phải tạm sử dụng điện thoại để viết, và thời gian cập nhật chương có lẽ sẽ lâu một chút, xin lỗi vì sự bất tiện này ạ....

Kinh Hồng Vũ - Chương 138