Âm thanh chói tai của ta vang lên giữa đêm vắng, nước trà văng trên mặt đất.
Ngoài cửa lập tức truyền đến âm thanh khẩn trương của thái giám: “Bệ hạ, có cần thần đến hầu hạ?”
Bùi Tuân thản nhiên trả lời: “Không sao, xuống hết đi”
Hắn quay lại nhìn ta, thở dài một hơi, vẻ bi thương không giải thích được: “Nhã Ngư, nàng thành kiến với ta quá sâu, thôi, sau này nàng sẽ hiểu lòng ta”
Nói xong hắn đứng dậy, quay về cung.
Ta nhìn ra bóng đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ, trong lòng uất hận. Hắn vô tình, đừng trách ta bất nghĩa, xem ra kế hoạch phải được bắt đầu sớm hơn.
Hôm sau, Bùi Tuân mở yến tiệc trong cung để thưởng cho các tướng lĩnh trong quân doanh.
Tiếng ca múa sáo trúc vang vọng trời xanh, mọi người đều vui vẻ, say sưa tuý luý.
Hoàng thượng uống nhiều, về sớm, nghỉ ở cung Trùng Hoa.
Ta sai Thôi Tuyết đưa canh giải rượu, lúc sau nàng ta mang hộp thức ăn trống rỗng quay về, báo cáo lại: “Nô tỳ chính mắt thấy bệ hạ uống hết rồi mới về”
Ta hỏi thêm: “Phản ứng của hắn như thế nào?”
Thôi Tuyết nhíu mi, nhớ lại: “Bệ hạ lúc đầu vui mừng, sau đó lại cô đơn thêm phần ưu thương, đưa bát không cho nô tỳ, mặc dù trên mặt có nụ cười nhưng đôi mắt lấp lánh, giống như…”
Giống như hát hí khúc? Sắc mặt biến đổi nhanh như vậy.
Ta ngắt lời: “Được rồi, ngươi quan sát rất cẩn thận”
Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đây là việc nô tỳ phải làm”
Ta nhìn nàng ta một lúc, đột nhiên hỏi: “Thôi Tuyết, ngươi có thấy ta nhẫn tâm không?”
Nàng ngẩn ra, vội vàng trả lời: “Nô tỳ chưa bao giờ nghĩ như vậy”
Ta nắm tay Thôi Tuyết, cười nói: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi hẳn là người hiểu ta nhất”
Nàng gật đầu nói: “Vâng, nô tỳ hiểu nương nương”
“Vậy là tốt rồi”
Nửa đêm, hành cung đột nhiên hoả hoạn, bắt đầu từ điện Trùng Hoa ở phía đông, lửa lan rộng, ngọn lửa bốc lên trời, cung điện của ta cũng nằm trong vòng lửa đó.
Trong cung đột nhiên hỗn loạn, ta được cấm vệ quân hỗ trợ chạy ra bên ngoài, xung quanh toàn là người lạ, không thấy Thôi Tuyết đâu.