Chương 9

Ta thỉnh cầu thống lĩnh cấm quân tìm Thôi Tuyết, hắn gấp đến độ hét to: “Nương nương, nghe nói hoàng thượng còn chưa cứu ra được! Mạt tướng thật sự không thể lãng phí thời gian cho một nô tỳ!”

Ta không biết làm thế nào, chỉ cầu ông trời phù hộ cho nàng ta bình an.

Đến rạng sáng, hoả hoạn mới dập tắt, Trùng Hoa điện nguy nga tráng lệ nay chỉ còn đống tro tàn.

Cấm vệ quân tìm cả đêm vẫn không thấy hoàng thượng, sợ hãi không thôi, một mặt truyền tin vào kinh đô, một mặt cử thêm người tiếp tục tìm kiếm trong đống đổ nát.

Vài nguyên lão đại thần trong triều nghe tin hốt hoảng chạy đến xem xét tình hình, cha ta thuộc một trong hai phe cựu thần cũng có mặt.

Sau khi đào xới toàn bộ cung Trùng Hoa, cuối cùng tìm thấy một bộ hài cốt có vẻ như là hoàng thượng.

Hài cốt này với hình dáng của hoàng thượng không khác biệt nhiều lắm, vài vị trọng thần cẩn thận xem xét kỹ phần quần áo còn lại, xác định đúng là long bào của hoàng thượng.

Trong nháy mắt, mọi người đều quỳ rạp trên nền cung đổ nát khóc than, tiếng than khóc vang đến tận trời cao, kéo dài không dứt.

Ngay cả ông trời cũng không nỡ nhìn, chợt mưa rả rích, giống như khóc thương vị quân vương kia.

Khi nghe tin Bùi Tuân chết, ta không vui mừng như mình tưởng tượng, trái lại, trong lòng trống rỗng.

Đây chẳng phải là cái kết mà ta mong đợi sao? Tại sao ta lại không vui khi điều đó thực sự xảy ra?

Tuy nhiên, tình hình hiện tại không cho phép ta suy nghĩ nhiều.

Trong triều, các đại thần khẩn cấp thương nghị, thảo luận đi thảo luận lại, cuối cùng đuối dần chia làm 2 phe: phe đại tướng quân chủ trương lập Bùi Hoài, phe cha ta chủ trương lập ấu tử là con trai ta.

Trong số các hoàng tử của tiên hoàng, người có tư cách kế vị ngai vàng nhất chỉ có Bùi Hoài và con của ta, Bùi Thận.

Ta ôm đứa nhỏ nấp sau rèm, nghe bọn họ cãi nhau, không ai chịu ai.

Đang lúc giằng co, thái giám thông báo: Bùi Hoài tới.

Đại tướng quân dẫn đầu ra đón tận cửa, thái độ ân cần, thỉnh hắn bày tỏ lập trường.

Bùi Hoài im lặng một lúc. Tim ta nhảy lên cổ họng.

Hắn làm như vô tình nhìn thoáng qua bức rèm, trịnh trọng mà thành khẩn nói:

“Bản vương rong chơi phiêu lãng đã quen, vô tài vô đức, tự nhận khó đảm đương ngôi vị. Hoàng đệ mặc dù còn nhỏ nhưng nếu các trung thần đại nghĩa dốc sức một lòng phò tá tất thành minh quân, tạo phúc cho hàng nghìn hàng vạn lê dân. Vì thế bản vương vẫn cho rằng, ngôi vị này vẫn nên để cho hoàng đệ là thích hợp nhất”.