Chương 9

Ai ngờ Tiêu Quyện lại nhíu mày, bất mãn nhìn nàng. "Đừng giả bộ ngốc, bổn vương đến lấy lại ngọc bội."

Dư Niểu Niểu: "..." A, cẩu nam nhân! Nàng hậm hực thu hồi móng vuốt, nhỏ giọng hỏi. "Ngọc bội?"

Tiêu Quyện lạnh lùng nói: "Bổn vương đã tra được, ngươi từng cầm một miếng ngọc bội đi hiệu cầm đồ Phương Ký cầm cố, miếng ngọc bội kia đâu?"

Nếu đối phương đều đã tra ra hiệu cầm đồ Phương Ký , lúc này lại giả ngốc không còn ý nghĩa.

Nàng chậm rãi đứng lên, rảo bước đến bàn trang điểm, từ trong hộp gỗ lấy ra một thanh ngọc bội trong suốt, trên ngọc bội có khắc thần thú thượng cổ, phía dưới còn có tua rua màu xanh tơ lụa, chế tác vô cùng tinh xảo.

Tiêu Quyện lấy ngọc bội xong ánh mắt lại vẫn nhìn nàng: "Ngọc bội kia ngươi lấy được ở đâu?"

Dư Niểu Niểu ăn ngay nói thật. "Nhặt được."

Tiêu Quyện hiển nhiên không tin: "Trùng hợp như vậy?"

Dư Niểu Niểu nhu thuận gật đầu: "Chính là trùng hợp như vậy."

Tiêu Quyện hơi híp mắt lại, giọng điệu uy hϊếp: "Ngươi hẳn phải biết lừa gạt bổn vương sẽ là kết cục gì chứ?"

Dư Niểu Niểu giống như chịu ủy khuất lớn. Hốc mắt của nàng cấp tốc biến đỏ, từng giọt rơi lạch cạch xuống: "Vương gia không tin? Tiểu nữ rõ ràng như vậy... Như vậy ngưỡng mộ vương gia, hận không thể đem lòng của mình móc ra cho ngài nhìn, như thế nào lại lừa gạt ngài?"

Nước mắt làm ướt gương mặt của nàng, để khuôn mặt xinh đẹp chưa dặm phấn trang điểm lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu. Nêếu đổi thành nam tử bình thường, lúc này khẳng định đã mềm lòng.

Nhưng mà Tiêu Quyện không hề bị lay động, ngữ khí như cũ lạnh lẽo cứng rắn như băng: "Ngươi đã ngưỡng mộ bổn vương, vì sao còn muốn đem ngọc bội của bổn vương đến hiệu cầm đồ bán?"

Dư Niểu Niểu đối đáp trôi chảy. "Thời điểm tiểu nữ nhặt được ngọc bội, cũng không biết đây là đồ vật của ngài, vừa vặn ta khi đó thiếu tiền, liền muốn lấy đưa nó cầm lấy đi làm trải cầm cố, đến tương lai trong tay dư dả, lại đem nó chuộc về."

Nàng đây đều là lời nói thật.

Nếu sớm biết ngọc bội củaLang Quận Vương, đánh chết nàng cũng không dám cầm đi bán a!

Tiêu Quyện sai người điều tra ngọn nguồn lời đồn, tiện thể tra một chút thân thế Dư Niểu Niểu.

Hắn biết nàng là ở Tây Nam Tứ Xuyên lớn lên, cũng biết nàng và cha đẻ ở giữa có ngăn cách, Khương thị cũng không phải mẹ đẻ của nàng, sẽ không cho nàng nhiều tiền tiêu vặt. Bởi vậy nàng nói thiếu tiền, đại khái đều là nói thật.

Dư Niểu Niểu nắm chặt vạt áo, nơm nớp lo sợ nhìn Lang Quận Vương, sợ hắn sẽ một lời không hợp liền gϊếŧ nàng. Nàng nhìn thấy Lang Quận Vương nâng tay phải lên, thăm dò vào trong tay áo.

Trái tim nhỏ nhất thời treo lên ngọn cây.

Hắn sẽ không phải từ trong tay áo rút ra chủy thủ cho nàng ngay một đao ở ngực chứ?!

Nhưng mà sau một khắc.

Nàng liền thấy Lang Quận Vương từ trong tay áo rút ra một chồng ngân phiếu.

Đúng, nàng không nhìn lầm, thật là ngân phiếu!

Tiêu Quyện đem ngân phiếu đặt vào trước mặt của nàng, âm thanh nhàn nhạt hỏi: "Muốn không?"