Chương 8

Có đôi khi ngay cả nàng đều tò mò, vì sao Dư Niểu Niểu làm một thiên kim tiểu thư, trù nghệ lại có thể tốt như vậy? Mặc kệ loại nguyên liệu nấu ăn nào đến tay nàng đều có thể trở nên đặc biệt mỹ vị.

Dư Niểu Niểu rải lên một lớp hành thái, phân ra hai xiên thịt dê: "Hai xiên thịt chín rồi, ngươi nếm thử đi."

Đương Quy vội vàng buông xuống cây quạt, tiếp nhận thịt dê nướng, đang muốn há mồm cắn bỗng nhiên nghe một tiếng "bang".

Cửa phòng bị người từ bên ngoài một cước đá văng! Ngay sau đó liền thấy một thân ảnh cao lớn vọt vào.

Người thình lình xông tới chính là Lang Quận Vương Tiêu Quyện!

Ánh mặt lạnh đảo quanh, tìm kiếm người bị vây ở bên trong lửa.

Lại không nghĩ rằng, nhìn đến một lò lửa nhỏ đang bốc lên cuồn cuộn khói đen bên cạnh là hai nữ nhân ngồi chồm hổm ăn thịt nướng.

Tiêu Quyện: "..."

Dư Niểu Niểu: "..."

Hai người cách nhau một làn khói đen bốn mắt nhìn nhau.

Người hầu Dư phủ mang theo thùng nước, bưng chậu gỗ vội vàng vọt vào. Bọn họ đang muốn hắt nước dập lửa, lại thấy rõ cảnh tượng trong phòng, quần chúng ngây ngẩn cả người.

Không phải nói bốc cháy sao?

Lửa đâu?

Đồ nướng là sao?

... Sau nửa canh giờ.

Lò lửa nhỏ và thịt dê, nước xốt, giá nướng tự chế tất cả đều bị ném ra ngoài. Cửa sổ toàn bộ mở ra, khói đen tan hết.

Trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, đốt huân hương.

Cuối cùng, một chút mùi thơm thịt nướng lưu lại cũng bị hương thơm huân hương che đậy kín.

Dư Niểu Niểu và Đương Quy quỳ trên mặt đất, tiếp nhận răn dạy của Dư Khang Thái.

Tiêu Quyện ngồi ở bên cạnh rũ mắt nhìn một man trước mặt.

Thẳng đến khi kiên nhẫn nổi mới lên tiếng đánh gãy lời Dư Khang Thái: "Bổn vương có việc muốn cùng lệnh ái Dư gia nói chuyện."

Yêu cầu của Tiêu Quyện hiển nhiên là không hợp quy củ, nam nữ vốn tách biệt, sao có thể để nam đơn nữ chiết một phòng?

Truyền đi sẽ nói thành cái gì?

Trong lòng Dư Khang Thái Lang Quận Vương, sợ làm đối phương không vừa lòng không ngừng nói: "Được được được, chúng ta ra ngoài."

Nói xong người hầu trong phòng đều lui ra.

Ngay cả Đương Quy cũng bị kéo ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai người Tiêu Quyện và Dư Niểu Niểu.

Tiêu Quyện bình tĩnh nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất, trên người nàng còn lưu lại một chút hương vị đồ nướng, ống tay áo dính chút mỡ đông, trên mặt lem luốc vệt đen, hẳn là dùng ngón tay lau mặt, lúc vô ý lưu lại.

Bất kể nhìn thế nào , nàng đều không giống thiên kim đại tiểu thư nuôi dưỡng chốn khuê phòng.

Thật lâu, Tiêu Quyện mới hồi thần, hắn chậm rãi đưa tay phải ra.

Phản ứng đầu tiên của Dư Niểu Niểu là khẽ giật mình, đáy lòng nảy sinh cảm xúc ấm áp. Hai gò má nàng phiếm hồng, xấu hổ mang theo e sợ đem tay trái của mình đưa tới, đặt vào trong lòng bàn tay đối phương: "Tạ ơn vương gia."

Không nghĩ tới nam nhân này nhìn lạnh như băng, còn biết chủ động kéo nàng đứng dậy, bên trong vẫn rất ấm áp.