Chương 4

Bộ quần áo mà Tống Vi đang mặc lúc này là bộ quần áo chống lạnh cấp B mà cô ấy mua. Nếu người chơi muốn sống sót thì đây là trang bị tiêu chuẩn cho họ, áo khoác cotton được phát khi bắt đầu trò chơi không có thuộc tính trang bị nên không thể chịu được cái lạnh khắc nghiệt ở đây.

Nhưng mà, cho dù Tống Vi đã mặc một bộ đồ chống lạnh nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh thì việc di chuyển một thời gian dài trong tuyết đã khiến thể lực của cô ấy gần như bị cạn kiệt.

“Vi Vi, hay là bỏ đi.” Triệu Ngọc, bạn đồng hành đi sau cô ấy nói: “Chúng ta đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để cắm trại, vẫn nên nghỉ ngơi một lát rồi quay về với đội trưởng và những người khác thì hơn.”

Những người chơi trong đây đã quen với việc lập tổ đội để đánh gϊếŧ quái vật, Tống Vi và Triệu Ngọc cùng một đội với nhau.

Sau khi trời tối, việc di chuyển của người chơi sẽ bị hạn chế rất nhiều, nên thông thường khi một tiểu đội ra ngoài đánh quái sẽ chọn trước một nơi cắm trại để bố trí phòng thủ và về trại trước khi trời tối để nghỉ ngơi cho đến bình minh.

Lần này Tống Vi và Triệu Ngọc ra ngoài để tìm nơi cắm trại cho đội của họ.

Chỉ tiếc là đi lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp.

“Cố gắng thêm chút nữa đi, đằng xa có mấy ngọn núi phủ tuyết trắng, có thể sẽ có hang động đó, cắm trại ở trong hang động an toàn hơn nhiều so với chỗ đồng không mông quạnh mà.”

Tống Vi nhìn thấy Triệu Ngọc thở dài, cô ấy cũng cảm thấy rất bất lực.

Bối cảnh của “mạt thế cực hàn” quá khắc nghiệt, toàn bộ lục địa trò chơi không có khu vực nào là an toàn tuyệt đối, ngay cả các thị trấn cũng có thể bị tấn công bởi các đợt tập kích của quái vật, cắm trại dã ngoại của doanh địa thậm chí còn nguy hiểm hơn.

Từ khi trở thành người chơi, mười năm nay Tống Vi hầu như không có được một giấc ngủ ngon nào, tinh thần luôn vô cùng căng thẳng.

Nếu không có cha mẹ già ở nhà, có lẽ cô ấy đã không thể chống đỡ nổi nữa.

Nếu “mạt thế cực hàn” cũng có một nơi an toàn để người chơi có thể tin tưởng nghỉ ngơi giống như những trò chơi trước đây thì tốt biết mấy…

Khi nào thì cuộc sống mệt mỏi, ngày nào cũng phải lo lắng sinh hoạt như thế này mới kết thúc đây?

Tống Vi lê thân thể mệt mỏi, nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước, nhưng trong lòng lại dần dần thấy tuyệt vọng.

“Vi Vi, chị xem đó là gì vậy?!” Triệu Ngọc đột nhiên reo lên.

Tống Vi tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt mờ mịt của cô ấy có một tia sáng ngời.

Trong vùng tuyết xa xa có một chút ánh sáng màu vàng ấm áp xuất hiện.

“Là mình gặp ảo giác rồi à?” Triệu Ngọc đưa tay lên dụi dụi mắt: “Sao nó giống…một ngọn đèn thế?”

“Nơi này còn cách thị trấn gần nhất nửa ngày đường phải không?”

Hai người nhìn nhau, sau đó thận trọng tiến lại gần…

Đợi đến khi lại gần rồi nhìn rõ mọi thứ trước mắt, Tống Vi đột nhiên mở to hai mắt.

Cô ấy quay lại thì thấy Triệu Ngọc cũng đang sửng sốt.

---Giữa nền tuyết dày có một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Một ngọn đèn treo dưới mái hiên nhà gỗ, đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Thứ mà vừa rồi họ nhìn thấy chính là ánh sáng của ngọn đèn này.

Khi họ đến gần ngôi nhà thì tiếng gió gầm và tuyết đột nhiên lắng xuống, như thể có một kết giới vô hình ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài, điều khiến hai người sốc nhất là họ thực sự cảm thấy một luồng khí ấm áp đang dần toả ra.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin