Chương 3

Nếu vậy suy ra… suối nước nóng nhỏ trong nhà có thể chứa 10 khách cùng một lúc.

Thư Mặc thầm nghĩ trong lòng.

Cô tạm ngưng suy nghĩ về điều đó rồi quay lại phòng thay đồ để lấy một bộ đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần. Trên kệ ở gần đó có khăn tắm sạch được gấp gọn gàng, Thư Mặc tiện tay lấy một cái.

Cởi bỏ quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi bước vào suối nước nóng.

Bể này có thể chứa được năm người lớn nên lớn hơn bồn tắm ở nhà mình rất nhiều, hiện tại chỉ có mình cô hưởng dụng chỗ này, Thư Mặc vui vẻ ngâm một hồi lâu, đến khi cô bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng thì mới đi ra ngoài thay đồ rồi sấy tóc.

Khăn tắm đã qua sử dụng được vứt vào giỏ tre tái chế ở cửa phòng thay đồ, Thư Mặc thấy chỗ trống ban đầu trên kệ lập tức được lấp đầy bằng một chiếc khăn khô khác thì rất ngạc nhiên.

_có vẻ như cô không cần lo nghĩ về việc bổ sung những món đồ này rồi.

Thư Mặc quay lại quầy lễ tân, sau khi giải quyết được mối nguy hiểm là chết cóng thì cuối cùng cô cũng bắt đầu chính thức xem xét vấn đề quản lý cửa hàng này.

Vừa nãy còn hai vật phẩm mà hệ thống mới cung cấp miễn phí, Thư Mặc liền lấy [quầy lễ tân] từ trong ba lô ra, sau đó đặt ở phía trước mặt.

Đưa mắt nhìn lên phía trên, một bảng điều khiển có thể xem được ngay lập tức hiện lên.

[Doanh thu hôm nay: 0 điểm]

[Chi phí vận hành hôm nay: 200 điểm (chi phí bảo trì suối nước nóng nhỏ*1)]

[Cơ sở này có thể tuyển 1 nhân viên (số lượng nhân viên hiện tại: 0)]

[Nhắc nhở: Hệ thống sẽ tự động quyết toán và khấu trừ chi phí hoạt động vào lúc 0h hàng ngày. Nếu số dư tài khoản không đủ, hệ thống sẽ thu hồi các cơ sở không thể nộp phí bảo trì. Hãy cố gắng kinh doanh nhé!]

Việc tuyển nhân viên thì tạm thời không cần nhân nhắc tới, ánh mắt của Thư Mặc dán chặt vào dòng nhắc nhở cuối cùng, thầm kêu không ổn.

Nếu cô không kiếm được 200 điểm trước nửa đêm nay, liệu suối nước nóng có bị thu hồi lại không?

Mà không có suối nước nóng thì đêm nay cô sẽ khó sống sót được.

Thư Mặc liếc nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại đã là 6 giờ 30 chiều.

Chỉ còn năm tiếng rưỡi nữa thôi.

Ngoài nhà tuyết càng ngày càng dày đặc hơn, thậm chí còn có gió lớn. Thư Mặc chậm rãi nhíu mày nhớ lại cảnh tượng hiu quạnh mà cô đã chứng kiến trên đường đi.

Ở một nơi xa xôi như vậy, lại cộng thêm thời tiết xấu…thật sự có vị khách nào sẽ tới cửa ư?

Dù lo lắng đến đâu nhưng cũng không có cách nào để hu hút được khách hàng tới cho cô, Thư Mặc thở dài ngán ngẩm, ngay lúc cô chuẩn bị lấy [quầy hàng đơn giản] cuối cùng ở trong ba lô ra, chuẩn bị mở cửa hàng, cô lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt khe khẽ truyền tới từ cửa.

*

Tống Vi nghiến răng lê bước trong nền tuyết.

Dù trên người cô ấy đang mặc trang bị dày có khả năng chống chịu sự lạnh của bão tuyết, nhưng cái lạnh buốt giá vẫn lan toả. Mỗi lần rút đôi bốt ra khỏi lớp tuyết phủ kín cẳng chân là cô ấy lại cảm thấy ớn lạnh.

Đây là năm thứ mười.

Mười năm trước trò chơi sinh tồn này bất ngờ xuất hiện, chỉ trong một tháng đã bao phủ cả thế giới trong một lớp băng. Nhiệt độ giảm mạnh, gần như tất cả các loài động vật và thực vật đều tuyệt chủng, chỉ còn lại con người và lũ quái vật hung ác.

Con người buộc phải biến thành người chơi, giống như những trò chơi trực tuyến ngày trước, họ có thể nâng cấp, học kỹ năng, thành lập đội nhóm để chiến đấu với quái vật…Sau đó dùng điểm kiếm được để trao đổi tài nguyên sinh tồn với hệ thống trò chơi.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin